Chỉ Vì Quá Yêu Em

Chương 45: Anh Là Ai





Chờ đợi hai tuần, cuối cùng Nhật Hạ cũng tỉnh lại.

Mơ hồ nhìn xung quanh, chỉ ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc và căn phòng trắng tao nhã, xung quanh toàn là thiết bị y tế.
Suốt nửa tháng, Hứa Âu Thần vì chăm sóc Nhật Hạ nên ngày chỉ ngủ ba tiếng, chú ý nhất cử nhất động, tình trạng sức khoẻ của cô.

Anh muốn rằng khi Nhật Hạ tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.

Anh muốn cô biết rằng mình vẫn luôn ở đây, không rời xa cô lấy nửa bước.
Tất cả mọi người ngày ngày đến bệnh viện thay nhau chăm nom, ai cũng cầu mong cho Nhật Hạ sớm tỉnh lại.
Một chiều nọ, ánh chiều tà buông xuống phòng bệnh yên ắng, Nhật Hạ vẫn hôn mê nằm trên giường bệnh, Hứa Âu Thần ngồi trên chiếc bàn gần đó, đang hoàn thành một số công việc dang dở, đôi tay hoàn mỹ không ngừng gõ bàn phím.
Bỗng nhiên ông Giản Chí Quân bước từ ngoài vào, nói rằng muốn nói chuyện riêng với Hứa Âu Thần.
Hành lang bệnh viện
“ Sao cậu lại ở đây?”
Ông Giản Chí Quân vẻ mặt cương nghị, những nếp nhăn vì lo lắng giờ đã càng hiện rõ.

Ông nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác có chút xa lạ, khác hoàn toàn với đứa trẻ năm tuổi yếu ớt mà Tuyết Mai đã giới thiệu với ông hai mươi năm trước..
“ Xin chú hãy giao Nhật Hạ lại cho con!”
Hứa Âu Thần quyết tâm nhìn vào mắt ông
“ Không phải chính cậu đã rời bỏ con bé sao?”
Ông Giản Chí Quân mắt đã hằn những tơ máu, tức giận nhìn anh

“ Cháu biết mình có lỗi với Nhật Hạ rất nhiều, nhưng cháu sẽ dùng phần đời còn lại để chứng minh tình yêu của mình dành cho cô ấy.

Nếu còn xảy ra bất kì chuyện gì, cháu sẽ không bao giờ gặp lại Nhật Hạ nữa..”
Giản Chí Quân nhìn thấy ánh mắt cương nghị quyết tâm của anh, có chút lay động.

Ông biết chàng trai này là một chàng trai tốt, chỉ tiếc rằng những chuyện xảy ra trong quá khứ ảnh hưởng quá nhiều đến cả hai đứa nên mới dẫn đến tình cảnh này.
“ Được, tôi sẽ tin cậu.

Nhưng hãy nhớ lấy những lời mình nói.

Lời yêu ai cũng có thể nói được, nhưng có lẽ sẽ mất cả đời để chứng minh.”
Một tuần trước.
Hạ Nhi khóc rất lớn, nghe thấy dì nói rằng mẹ đang không khoẻ liền nằng nặc đòi đi gặp mẹ cho bằng được.
Suốt một tháng con bé không được gặp mẹ, đêm nào cũng khóc, hơn nữa còn rất lười ăn.

Hạ Nhi nắm tay Khả Vy mon men vào phòng bệnh, thấy Hứa Âu Thần ngồi đó thì dè chừng, chỉ gọi nhỏ một tiếng chú rồi chạy đến nắm tay mẹ, khẽ gọi tên Nhật Hạ.

Nhưng mãi không thấy mẹ trả lời, cô bé đưa đôi mắt long lanh ngấn lệ lên nhìn Hứa Âu Thần.
“Mẹ cháu sao vậy ạ? Sao cháu gọi mà mẹ không thưa...”
Đã rất lâu rồi anh mới được nhìn thấy con bé, giờ mới càng cảm thấy con bé có đôi mắt hút hồn y hệt cô, luôn biết cách bày tỏ cảm xúc qua ánh mắt.
“Mẹ đang bị ốm, một thời gian nữa mẹ sẽ tỉnh lại thôi.

Hạ Nhi ngoan nghe lời các dì nhé?” Hứa Âu Thần xoa đầu con bé, khẽ nhéo đôi má bánh bao đáng yêu, mỉm cười trìu mến.
Hạ Nhi nghe vậy liền mỉm cười trở lại, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế gần đó ra cạnh Hứa Âu Thần, chăm chú nhìn chú thay băng gạc cho mẹ.
Không ngờ, con gái anh đáng yêu đến như vậy, Hứa Âu Thần tiếc rằng không thể tự mình chứng kiến sự lớn lên từng ngày của con.

Vậy mà lúc đầu anh vẫn đầy hoài nghi, vẫn nghĩ rằng Hạ Nhi không phải con của mình.

Cho đến khi nghe chính Trương Khả Vy nói, anh mới dám khẳng định.
Hạ Nhi đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, lớn lên mà không có tình yêu của cha, Hứa Âu Thần cũng phải bù đắp cho con bé rất nhiều.

Anh nhìn con bé bằng đôi mắt trìu mến, cảm giác làm cha thực sự rất tuyệt vời..vậy mà anh lại không bảo vệ được sinh linh bé nhỏ còn chưa thành hình..

mỗi lần nghĩ đến, trái tim Hứa Âu Thần lại nhói đau..

Không biết sau khi tỉnh lại Nhật Hạ có thể chịu được đả kích lớn như vậy không?
Nhưng nhìn nụ cười của con, Hứa Âu Thần gác mệt mỏi qua một bên, cố gắng tỏ vẻ tích cực chơi cùng con bé.

Suốt một tuần, ngày nào Hạ Nhi cũng đòi ở lại bệnh viện cùng Hứa Âu Thần.

Ai ngờ rằng người lạnh lùng như tảng băng giống Hứa Âu Thần lại rất có tài dỗ trẻ con, khiến Hạ Nhi cả ngày cười tít mắt.

Một vài buổi tối Hạ Nhi lại đòi ở lại bệnh viện, ngủ cùng mẹ và Hứa Âu Thần.

Con bé bám lấy anh không rời.
Mỗi tối như vậy Hứa Âu Thần đều nhẹ nhàng đọc truyện cổ tích, dỗ cô bé đi ngủ.

Nhưng Hạ Nhi vẫn không gọi anh là ba, vẫn luôn gọi là chú.

Bản thân Hứa Âu Thần cũng không biết nên giải thích thế nào cho cô bé hiểu.
Quan Cảnh Nghi ngày nào cũng qua kiểm tra Nhật Hạ, nhìn thấy Hứa Âu Thần như vậy liền không khỏi bất ngờ, không ngờ tảng băng Hứa Âu Thần lại có trái tim ấm áp đến vậy.

Các y tá cũng phát sốt vì vẻ đẹp trai, thân phận của anh, ngày nào cũng gần như tan chảy với hình ảnh hai cha con cùng nhau tô màu, chơi đủ trò chơi cô bé muốn, thật sự rất đáng yêu.
Một chiều nọ, khi đang dắt Hạ Nhi đi dạo trong công viên bệnh viện, cùng nhau tìm hiểu về những loài hoa, tiện hái một vài bông hoa về cắm trong bình tặng Nhật Hạ.

Bỗng một cuộc điện thoại gọi đến, nghe xong Hứa Âu Thần bế bổng Hạ Nhi rồi chạy như bay lên căn phòng Nhật Hạ đang nằm.
Ở đây, Nhật Hạ đã có thể ngồi dậy, đang nói chuyện với Quan Cảnh Nghi.
Quan Cảnh Nghi nhìn thấy Hứa Âu Thần bế con gái chạy tới, mỉm cười, nhưng lại không biết nên nói với anh thế nào.
Trên tay Hứa Âu Thần là những bông hoa đã hái cùng Hạ Nhi lúc nãy để mang lên tặng Nhật Hạ.
Lúc này Nhật Hạ đang tựa lưng vào thành giường, nhìn thấy Hạ Nhi thì bật khóc.

Hạ Nhi kích động chạy đến ôm chặt lấy mẹ.
“Mẹ, Nhi Nhi nhớ mẹ lắm!” Con bé vùi đầu vào lòng cô, ôm thật chặt.
“Mẹ cũng nhớ Nhi Nhi.” Nhật Hạ vuốt ve gương mặt con bé, mỉm cười.

“Mẹ, chú kìa.” Hạ Nhi vừa nói, vừa chỉ tay qua chỗ Hứa Âu Thần.
Lúc này Nhật Hạ mới ngẩng lên nhìn anh.

Đôi mắt tròn trong veo nhìn anh không rời mắt, nhưng lại không một động tĩnh hay một tiếng gọi.

Hứa Âu Thần đứng như trời trồng, chờ đợi Dương Nhật Hạ gọi tên mình.
“Anh là ai?” Dương Nhật Hạ vẫn ngơ ngác nhìn anh, cố lục tìm gương mặt này trong trí nhớ nhưng chẳng thể nhớ ra gì.
Hứa Âu Thần nghe xong, như có tiếng nổ lớn bên tai.

Những bông hoa cúc hoạ mi xinh đẹp trong tay rơi xuống đất, anh đứng đó, nhìn cô tuyệt vọng.
“Em không nhận ra anh sao?” Hứa Âu Thần tiến đến, nắm lấy bàn tay vẫn đang cắm ống truyền của cô, ánh mắt khẩn thiết.
Nhật Hạ thắc mắc người này là ai, chỉ quay qua Quan Cảnh Nghi rồi lắc đầu.

Quan Cảnh Nghi lúc này mới cười khổ nhìn Hứa Âu Thần.
“Tại sao...” giọng Hứa Âu Thần lúc này đã run run, anh vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng cô đã thật sự mất trí nhớ...
“Có vẻ Hạ Nhi rất quý anh, cảm ơn anh đã chăm sóc con bé nhé! Mà tại sao anh lại ở đây? Chúng ta có quen nhau à?”
Hứa Âu Thần lúc này buông tay cô ra, không nói gì.

Sự thất vọng tràn đầy trong ánh mắt...!tại sao em lại không nhận ra anh chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.