Chỉ Vì Quá Yêu Em

Chương 58: Chơi Có Vui Không





Sau khi ăn tối no nê tại nhà hàng Nhật nổi tiếng, hai người bị thu hút bởi một quán cà phê nổi bật mới khai trương gần khu chung cư.
Quán cà phê hầu hết là cửa kính và đèn sáng trưng nổi bật cả, phong cách trang trí cũng rất đán yêu, thu hút hầu hết ánh nhìn của người qua đường.

Nhật Hạ nhìn vào trong, thấy có rất nhiều sách liền cũng bị thu hút, kéo tay Thiên Di bước vào.
Hai người chọn một chiếc bàn gần giá sách lớn, mùi giấy thoang thoảng vương vấn, tuỳ tiện ngồi xuống.

Phục vụ nhanh nhẹn tiến tới order, Nhật Hạ gọi một latte và một trà đào.

Trà đào là của cô, còn latte là của Thiên Di.
Hai người tiếp tục cuộc nói chuyện khi nãy còn đang dang dở.

Hứa Thiên Di hai mắt sáng như đèn trong cửa tiệm, hí hửng hỏi Nhật Hạ.
“Chuyện tình yêu của em và Hứa Âu Thần diễn ra như thế nào vậy? Sao hai người có thể bên nhau đến tận gần hai mươi năm vậy..

kể chị nghe đi!? Tên Thần Thần mỗi lần chỉ kể được một chút, khiến chị tò mò mãi, phát cáu!”
Đúng lúc này, hai ly nước vừa gọi được phục vụ mang lên.

Tốc độ phục vụ thực sự rất nhanh nhẹn, khiến cô có chút hài lòng.

Nhật Hạ mỉm cười nhẹ nhàng cảm ơn phục vụ, thư thái nhấp một ngụm trà đào.

Cảm giác thanh mát ngọt lịm thật khiến tâm trạng thoải mái.
“Xinh quá!” Cô nhân viên vừa bưng hai ly nước lên đang đứng trong quầy pha chế, vừa nhìn hai cô gái đang ngồi phía giá sách, nói.

“Xinh thật đó.

Hai người này nhìn có vẻ trái ngược nhau, nhưng đều là cực phẩm mỹ nhân! Ôi, thật khiến giới tính của tôi bị bẻ cong mà.” Một cô nhân viên đứng bên cạnh tiếp lời, hai đôi mắt không rời khỏi cô gái ngồi bên giá sách.
Dương Nhật Hạ thưởng thức trà xong, liền kể một mạch cho Hứa Thiên Di nghe từ đầu tới cuối.

Khi kể lại như vậy, cô càng cảm thấy trí nhớ của mình đã quay trở lại thần kỳ như thế nào.
“Tình yêu của hai người đáng ngưỡng mộ thật đấy! Xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, vẫn có thể về bên nhau.” Hứa Thiên Di hào hứng nghe chuyện, nghe xong thì hai mắt như lấp lánh.
“Rồi chị cũng sẽ tìm thấy một nửa định mệnh của đời mình thôi.” Nhật Hạ cảm thấy biểu cảm lấp lánh của Hứa Thiên Di rất mắc cười, cũng rất đáng yêu.
“Định mệnh của chị sao hai lăm năm nay vẫn còn chơi trốn tìm nhỉ?” Thiên Di chống cằm nhìn ra ngoài, thở dài.
“Em kể chuyện của mình rồi, đến lượt chị.” Nhật Hạ vừa nhìn màn hình điện thoại, thông báo có tin nhắn mới.
“Chơi có vui không?”
“Vui lắm”
Quả nhiên là tin nhắn của anh.

Nhật Hạ cười tủm tỉm.

Khiến Thiên Di ngồi đối diện xì một tiếng, làm cẩu độc thân thật khổ mà.
Lúc sau, cuối cùng Nhật Hạ cũng dụ được Thiên Di kể câu chuyện của mình.
Hoá ra cuộc sống của Thiên Di không hề dễ dàng, cũng không tốt đẹp như Hứa Âu Thần.
Sau đám tang mẹ, không biết đã có sự nhầm lẫn ở đâu mà hai người họ liền bị tách nhau ra.

Cặp song sinh từ nhỏ đã dính lấy nhau chưa bao giờ rời, bây giờ lại mỗi người một nơi.

Cả hai đều hoảng loạn, Thiên Di bị đưa đến một vùng quê hẻo lánh, cô lúc ấy cũng không biết mình bị đưa đi đâu.

Cứ như vậy sống một tuổi thơ cơ cực, bị hành hạ bởi những quản giáo trong cô nhi viện.
Đến khi mười bảy tuổi mới được Hứa Phong Âu đi tìm khắp nơi đưa về nuôi.

Sau bao năm hai chị em mới được đoàn tụ.

Nhưng cuộc sống ở nơi gọi là nhà ấy cũng chẳng dễ dàng hơn chỗ cũ là bao.
Hứa Thiên Di ngây thơ biết mình có nhà không khỏi vui mừng, cứ tưởng rằng đã có thể sống thoải mái rồi..

Nhưng sự thật không như cô nghĩ.

Vì là con gái, không phải người thừa kế như em trai mình, nên Hứa Thiên Di giống như đứa trẻ bị ruồng bỏ, đối xử ngược lại hoàn toàn với Hứa Âu Thần.

Bà nội không vừa mắt, lại thêm cả mẹ kế và em kế ra sức hành hạ như người ở.

Không một ngày nào được sống thoải mái.
Hứa Âu Thần đứng một bên chứng kiến tất cả.


Họ ngược đãi chị cậu như thế nào, Hàn Kỳ Âm và mẹ cô ta giở thủ đoạn với chị cậu như thế nào, bà nội căm ghét chị cậu ra sao.

Cứ như vậy sự thù hằn đậm sâu trong tâm trí cậu cứ thế hình thành qua năm tháng, thêm nỗi đau mất mẹ từ nhỏ chưa bao giờ nhạt phai.

Sau khi kế hoạch được ấp ủ bao năm, cậu cũng có thể tự mình đường đường chính chính bước ra khỏi Hứa gia, cùng chị mình rời đi không quay đầu.
Đó là một trong những lí do Hứa Âu Thần căm ghét Hứa Gia đến vậy.

Lí do không bao giờ cậu chấp nhận hôn nhân với Hàn Kỳ âm cũng như khinh rẻ những người trong gia tộc.
Tập đoàn, công ty, đều do hai chị em cậu và ba người bạn thân tự tay xây dựng nên từ hai bàn tay trắng.
Cuối cùng Nhật Hạ cũng hiểu, lí do hai người họ gắn kết và tin tưởng nhau đến vậy.

Phía sau ai cũng có những câu chuyện, chỉ là họ có kể ra hay không thôi.
Nghe chuyện xong, đồng hồ cũng đã điểm mười giờ.

Quán cà phê chuẩn bị đóng cửa.

Lúc này hai người mới đứng dậy, sau khi nói chuyện nhiều như vậy, cả hai đều cảm thấy càng có thiện cảm với đối phương, hiểu nhau hơn rất nhiều.
Suốt bốn ngày trời, Nhật Hạ cùng Thiên Di đi khắp nơi, làm tất cả những việc cả hai muốn nhưng chưa có cơ hội thực hiện.

Hứa Thiên Di chưa bao giờ cảm thấy vui đến như vậy.

Cô không ngờ người khó gần, sống nội tâm như Nhật Hạ hoá ra lại là một cô gái cởi mở hoạt bát, càng thấy mắt nhìn người của em trai mình không tồi.
Sau khi chơi mệt nghỉ, ngày cuối cùng cả hai quyết định ở nhà nghỉ ngơi.

Trưa đó Hứa Thiên Di nói rằng sẽ đi mua đồ ăn vặt, chỉ còn mình Nhật Hạ ở nhà.
Dương Nhật Hạ thấy vậy liền tranh thủ đi tắm, tối cô và Thiên Di sẽ ăn tối tại một nhà hàng Pháp, khẩu vị ăn uống của hai người rất giống nhau nên chọn nhà hàng nào cũng đều ưng ý.
Tắm xong thật thoải mái, cô cầm theo chai sữa dưỡng thể, ngồi một mình trong phòng lặng lẽ thoe lên nước da trắng như sứ.

Đang thoa đến phần lưng, Nhật Hạ khó nhọc với tay ra đằng sau, nhưng mãi vẫn không với tới.


Đúng lúc đo, cửa mở ra, Nhật Hạ thầm thở phào vì cuối cùng Thiên Di cũng về, có người giúp một tay rồi.
“Di, giúp em thoa phần lưng với.” Nhật Hạ nói, đôi tay nhỏ nhắn vẫn cố với ra đằng sau, không quay đầu lại.
Cô nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, bàn tay cầm lấy chai sữa dưỡng thể.

Cô vén tóc ra phía trước, lộ ra tấm lưng trắng trẻo mịn màng, nhịp thở của đối phương có chút thay đổi, gấp gáp hơn.

Tay “Thiên Di” chậm rãi tỉ mỉ bôi lên làn da căng mịn của Nhật Hạ, từ gáy đi xuống.

Đôi tay dịu dàng nâng niu như sợ làm làn da xinh đẹp này tổn thương vậy.

Đang bôi, đến phần đang cuốn khăn thì khẽ khựng lại.

Nhật Hạ thấy đối phương khựng lại, liền hiểu ý, kéo chiếc khăn xuống dưới.
“Chị bôi xuống dưới nữa giúp em nhé.” Nhật Hạ vừa nói, vừa thoáng bất ngờ vì hôm nay Thiên Di vốn ồn ào lại im lặng kì lạ.

Nhưng cô không để tâm lắm, vốn định xong sẽ hỏi Thiên Di sau.
Bàn tay kia vẫn nhẹ nhàng lướt trên làn da, Nhật Hạ thoải mái cụp mi mắt xuống thư giãn.
“Em nghĩ chị nên đi làm thêm massage kiếm tiền.

Chị sẽ giàu sớm với bàn tay điệu nghệ này đấy, không cần làm nhân viên của Hứa Âu Thần ngày ngày cực khổ nữa.” Cô nói, bật cười.
Bàn tay kia dựng lại, hình như đã bôi xong rồi.

Đối phương phì cười, điệu cười quen thuộc khiến Nhật Hạ vừa nghe xong đã không tự chủ mà quay đầu nhìn về phía sau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.