Trên ghế có ai đó đang nằm co quắp, thân mình cuộn tròn như một con tôm khô,
cánh tay mềm oặt như chẳng có xương đặt vắt ngang trên đôi mắt.
Dung Nham ngồi trên ghế sofa gần đó với gương mặt rắn đanh, anh nốc rượu tì tì,
hết ly này anh rót sang ly khác.
“Anh Tư ơi...” Tần Tống hớt hải xô cửa chạy vào, đập vào mắt cậu ta là cánh
tượng im ắng lạ lùng này. Ánh mắt sắc lẹm của Dung Nham lao vụt tới, Tần Tống
bấm bụng nuốt ực nửa vế sau xuống cổ họng.
Kỷ Nam ngồi dựng dậy như bị điện giật, cô hỏi một tràng: “Người đâu rồi?”
Tấn Tống lấm lét nhìn Dung Nham, chẳng biết có nên nói không.
Giá biết Dung Nham đang ở đây thì có gan trời, cậu ta cũng chẳng dám bén mảng
lại gần. Bình thường, lão anh này phong độ ngời ngời, thân mật hòa nhã lắm,
nhưng một khi đã sa sầm thì đúng là ai cũng hết hồn hết vía với lão. Láo toét
với anh Cả, cùng lắm là ăn đòn. Còn với anh Ba, bị lão ấy hành một trận là
xong. Nhưng chẳng ai biết nổi giới hạn điên cuồng của lão anh Hai này trải dài
đến đâu, mà không biết mới đáng sợ chứ. Tóm lại Tần Tống đang sợ mất mật rồi
đây.
“Lý Nham đâu Tống?” Đến dép cũng không kịp mang, Kỷ Nam nháy bổ về phía Tần
Tống với đôi chân trần, nắm chặt lấy hai bờ vai Tần Tống mà lay giật.
Dưới sự hành hạ của cô, Tần Tống thiếu điều long ra từng mảnh, cậu chàng quýnh
quáng cầu xin sự độ lượng từ cô, “Yên Hồi bảo, hắn ta vẫn nằm trong tay đám người
nước ngoài kia. Yên Hồi không dây với súng đạn nên không quen thân với bọn đó
cho lắm, huống hồ... Á anh Tư, em xin anh đừng lay nữa, em ói máu bây giờ!”
Nghe thế, Kỷ Nam mới chịu buông cậu ra, cô xoay người vớ áo khoác, dợm ra
ngoài.
Tay chưa chạm đến cửa đã bị kéo giật về đằng sau. Dung Nham ôm ghì cô vào lòng,
mặt đanh lại, “Chú ra ngoài đi.”
Thế là Tần Tống ba chân bốn cẳng kiếm đường chuồn nhanh như cắt.
Chẳng phải cậu hèn nhát chi đâu, song ai mà chẳng biết, giữa anh hai và anh
tư... có tí gọi là... bất bình thường.
Trong vòng tay anh, Kỷ Nam vùng vẫy giãy giụa nhưng miệng vẫn câm như hến từ
đầu đến cuối. Bất kể cô có cắn xé anh như một con thú non thì cánh tay đang
xiết chặt lấy cô vẫn cứng như thép, không có ý định lơi tay.
Dầu gì đi nữa, phụ nữ và đàn ông luôn có sự chênh lệch về thể lực, chỉ một lúc
sau là Kỷ Nam đã rũ người, cô bật khóc nức nở trong lòng Dung Nham.
“Anh... anh thả em ra đi? Em
xin anh...” Kỷ Nam níu chặt cổ áo anh. Cô ngước đầu nhìn anh bằng vẻ đáng
thương, đôi mắt tròn to rưng rưng, thuần khiết như một con nai.
Trái tim anh quặn đau, vòng tay vẫn không chịu buông lơi, “Em tưởng nếu anh
không ngăn cản thì em sẽ cứu được hắn sao? Đó là nơi để em thích vào thì vào,
thích ra thì ra đấy chắc? Dù em có lành lặn thoát thân thì chẳng nhẽ ông cụ ở
nhà lại không tuốt xác em? Còn anh Cả thì sao?” Anh nhẹ nhàng đưa tay lau khô
giọt nước mắt cô, “Với lại, Kỷ Nam à, anh đã ngầm cho phép bọn chúng lấn sân
sang địa bàn của chúng ta, bây giờ làm sao anh có thể lật lọng bằng cách để em
đi cứu Lý Nham được?”
Kỷ Nam tuyệt vọng nói, “Tại sao? Anh Cả chỉ muốn xử lý Phương
Diệc Thành thôi cơ mà, sao phải lôi cả Lý Nham vào?”
Cứ nghĩ đến Lý Nham đang phải chịu sự hành hạ dã man nào đó là lòng cô lại nóng
như lửa đốt.
Đợt ra quân lần này của đội đặc nhiệm bị kẻ khác nhanh tay bắn tin, nói cách
khác, đây đích thị là một cái bẫy. Bọn hải ngoại kia nhiều lần bại trận bởi
Phương Diệc Thành, thấy dạo gần đây Phương Diệc Thành có ý ngáng đường Lương
Phi Phàm, lại được Lương Phi Phàm ngầm đồng ý nên chúng mới nhân cơ hội lộng
hành. Đội của Phương Diệc Thành bị bắt bảy người, trong đó có Lý Nham.
Dung Nham cười khẩy, mặt kề sát mặt cô, hai luồng hơi thở quấn quýt lấy nhau,
“Kỷ Nam, em... hãy nói với anh, vì sao lại thế?”
Càng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen lay láy gợn những nét mê hoặc ấy, nước mắt
Kỷ Nam càng tuôn trào mãnh liệt.
“Đừng khóc, Kỷ Nam đừng khóc, em khóc làm anh đau lòng.” Dung Nham cất giọng
nhẹ nhàng từ tốn, dỗ dành người con gái trong vòng tay mình.
Kỷ Nam bải hoải ngã vào lòng anh, “Anh Hai,” cô cất giọng rầu rĩ.
“Hử?”
Khẽ đẩy anh ra, cô đứng thẳng dậy, lùi về phía sau. Khuôn mặt đẫm nước mắt trở
nên tinh khôi như rặng núi thấm mưa rào. Cô đưa mu bàn tay quệt vội hàng nước
mắt, cắn răng lột phắt chiếc áo phông đang mặc trên người, rồi lại vòng tay gỡ
mảnh vải vẫn dùng để bó ngực.
Dung Nham sững sờ nhìn cô, vóc dáng mảnh khảnh trắng trẻo, hơi gầy song vẫn gợn
đường cong. Bầu ngực nom nhỏ nhắn, đáng yêu đến nỗi người ta chỉ muốn nuốt
chửng xuống bụng. Qua bờ eo thon thon gợi cảm, thấp xuống chút nữa là cạp quần
bò trễ tràng.
Cơ thể bán nude của cô có nét thanh khiết nhưng cũng mang theo vẻ cám dỗ chết
người.
Kỷ Nam sán lại gần anh. Cô cầm tay anh đặt lên bầu ngực nhỏ xinh, tay kia quàng
qua cổ anh, trao anh bờ môi hồng thắm của mình.
Hơi thở anh đã bắt đầu dồn dập, đôi mắt đục ngầu đỏ quạch.
Động tác của cô vừa ngượng nghịu vừa vụng về, thế mà vẫn thổi bùng lên ngọn lửa
ham muốn trong anh hơn bất kì người phụ nữ nào anh từng gặp.
Bàn tay anh tháo tung cúc quần cô ra, kéo tuột chiếc khóa xuống. Bàn tay trượt
theo hông lượn lờ đi xuống. Những nụ hôn hoang dại hạ cánh dồn dập, khiến Kỷ
Nam thở hổn hển yếu ớt, đôi tay cô cào tán loạn lên bờ lưng anh, níu chặt tóc
anh. Những cái âu yếm mơn trớn của anh chỉ mang lại cho cô một cảm giác vụn vỡ.
Cô run lên bần bật theo từng động tác của anh, nom dáng vẻ đáng yêu ấy càng làm
anh thêm ham muốn được đẩy cô ngã xuống để vùi sâu bản thân vào bên trong cô.
Thế rồi bỗng nhiên, Kỷ Nam bật khóc nức nở.
Giây phút ấy, toàn thân anh cứng đờ, anh từ từ buông tay. Giúp cô chỉnh lại
quần, tiện thể cởi áo khoác của mình đắp lên người cô. Kỷ Nam vẫn rưng rức
không thành tiếng, cô rúc vào ngực anh, làm ướt sũng một mảng rộng trên chiếc
áo sơ mi.
“Sợ à?” Giọng anh khàn đặc, phải gồng lên để nén cơn ham muốn.
Đáp lại anh chỉ có tiếng khóc càng lúc càng thảm thiết.
Dung Nham thở dài, bế cô lên, bước đến bên sofa, anh ngồi xuống, đặt cô ngồi
vắt ngang đùi mình. Giọt nước mắt thấm vào da lạnh buốt, cái lạnh ngấm đẫm tim
anh.
“Kỷ Nam, Kỷ Nam...” Anh thì thào yếu ớt. Trái tim anh nhũn ra theo từng giọt nước mắt mặn
chát, nóng hổi của cô.
Kỷ Nam thút thít nói, “Anh đã bảo... chỉ cần em muốn... em thích anh ấy! Em
muốn ở bên anh ấy... Anh... anh không giữ lời...”
Một tiếng nổ ầm để lại cho trái tim anh vết rách rộng hoác.
Đêm đó, dưới vòm trời lung linh những ánh sao, gió ngàn vờn tà áo màu tinh khôi
phiêu bồng thướt tha. So với vì sao nơi chân trời kia, cặp mắt long lanh của cô
mới thực sự hớp hồn người. Anh và cô nằm trong chiếc xe mui trần, vừa thưởng
rượu vừa ngắm sao. Khi ấy men tình lâng lâng, anh đã choàng tay qua cổ cô, đặt
một nụ hôn nhè nhẹ lên bờ môi ấy. Cô nằm dưới thân anh, khuôn mặt ửng đỏ, thở
không ra hơi suýt thì lịm đi. Anh nhoẻn cười buông cô ra. Kỷ Nam thẹn thùng nín
thinh một lúc, sau đó lên dây cót tinh thần, ghì chặt cổ anh, đề nghị một câu
thực lòng, “Anh hãy thề từ nay về sau chỉ yêu mình em, để mình được ở bên nhau
đi, được không?”
Lúc đó, anh đã trả lời cô thế nào nhỉ? À, anh đã bảo, “Anh chỉ có thể hứa, bất
kể anh ở bên ai thì người anh thích nhất luôn là em.”
Sao ký ức về tối ấy vẫn còn in đọng trong anh rõ rệt đến vậy... Dung Nham không
sao quên được, lúc đó, ánh sao trong mắt Kỷ Nam vụt tối sầm.
Dạo đó Dung Nham cứ đinh ninh, làm quái có ai cả đời chỉ yêu mãi một người? Thế
nên cứ đặt cô ấy ở vị trí đầu tiên là được chứ gì?
Được hay không thì Kỷ Nam bướng bỉnh của anh bởi thế nên mới càng ngày càng xa
cách.
Đến khi anh giật mình bừng tỉnh, quay đầu tìm lại thì Kỷ Nam của anh, một Kỷ
Nam bướng bỉnh, quả cảm, hoạt bát, đáng yêu... một Kỷ Nam anh yêu chân thành đã
trao anh chỉ một câu: em xin lỗi anh Hai.
Nhưng Dung Nham là ai nào? Là cậu hai hào hoa phong nhã, ngàn người yêu nhưng
không yêu ai của nhà họ Dung!
Cậu hai nhà họ Dung lập tức cười xòa: “Không hề gì, anh luôn sẵn lòng miễn là
em thích, em tự nguyện. Anh Hai chỉ mong thấy em vui vẻ.”
Nhưng... nhưng khi thấy cô mỉm cười thỏ thẻ trong vòng tay một gã trai khác,
thấy cô lén lút mặc váy gã đó tặng với khuôn mặt đỏ ửng, anh nghe lòng buồn lạ
lùng, trái tim buốt nhói như hàng ngàn vết kim đâm.
“Kỷ Nam, anh hối hận rồi. Chúng mình... làm lại từ đầu được không?” Anh ôm cô,
tưởng như đang ôm cả thế giới.
Có điều, người nằm trong vòng tay anh lại im lặng.
Anh bèn cúi xuống hôn tới tấp lên gương mặt cô, thậm chí còn liếm láp hàng mi,
mút mát bờ môi, ép cô đáp lại mình.
Hồi lâu, Kỷ Nam mới ấp úng lên tiếng: “Em có thể trao anh cơ thể em... nếu vậy
tức là anh đã đồng ý cứu anh ấy. Nếu... nếu chỉ vì chuyện này mà anh ấy không
yêu em nữa, vậy thì em chỉ còn cách giấu tình yêu ấy vào tim. Như thế cũng có
nghĩa; em sẽ hận anh cả đời này.”
Dung Nham tì vào trán cô, hai người co quắp trên ghế. Bẵng đi một hồi lâu, có
thứ chất lỏng nào đó gieo cái buốt lạnh xuống bờ mi cô. Kỷ Nam không muốn mở
mắt ra xem đó là thứ gì.
Dung Nham thì thào với nỗi đau thấu ruột gan, “Chỉ bởi anh nhận ra muộn màng...
Kỷ Nam... Kỷ Nam... em không thể đợi anh sao?”
Nào có thế đợi chứ? Tình yêu như ngựa phi nước đại, chuyện đời xưa nay đã vậy.
Dung Nham ôm cô ấy thật lâu, bao lâu như thế mà anh chẳng nói cũng chẳng rằng,
lâu đến nỗi Kỷ Nam cứ ngỡ anh đã ngủ từ lúc nào.
Bỗng Dung Nham lên tiếng bảo: “Anh chỉ dám cam đoan, thời gian này, hắn sẽ
không gặp chuyện gì nguy hiểm. Còn hắn được thả hay không, chỉ anh Cả mới có
quyền quyết định.” - Dung Nham đã lấy lại vẻ bình tĩnh của mình, và anh vẫn là
chàng công tử phong độ ngời ngời, ưa bỡn cợt của nhà họ Dung.
Anh thả Kỷ Nam xuống ghế sofa, kế đó nhặt quần áo vương vãi dưới đất lên, trao
cô, tiện thể xoay người châm điếu thuốc.
Kỷ Nam lặng lẽ mặc quần áo với đôi mắt đỏ au.
Từ tận đáy lòng mình, Kỷ Nam nói: “Cảm ơn anh, anh Hai.” Vì anh đã hứa với cô
rằng, Lý Nham nhất định sẽ bình an.
Dung Nham cười cay đắng, “Khỏi cần cám ơn.”
Kỷ Nam nhảy khỏi sofa, đột nhiên Dung Nham gọi giật cô lại, “Kỷ Nam!”
Kỷ Nam ngoảnh đầu trông, “Vâng?”
Nom gương mặt thanh thoát ấy, Dung Nham ngây ngẩn hồi lâu, rít mạnh điếu thuốc,
anh cười bảo, “Không có gì, đi đi. Anh chỉ muốn... gọi em thôi.”
Thực ra, không phải thế. Thực ra, Kỷ Nam à, anh vẫn muốn hỏi rằng: tại sao? Tại
sao em không thể đợi anh? Để giờ đây mình anh bơ vơ nơi này, anh phải làm gì
đây?
Điếu thuốc lập lòe lứa đó, mắt anh trân trân nhìn theo bóng dáng vội vàng của
cô, ánh sáng cũng lụi tàn dần.