Chi Viên

Chương 1: Sơ kiến



Mấy ngày nay mặt trời chói chang, nóng vô cùng cực.

Vừa mới vào hè, Hướng Châu Sênh đã chẳng muốn nhúc nhích gì nữa.

Suốt từ sáng tới tối, cô chỉ thích nằm yên trên cái ghế trúc rộng rãi, mấy thanh trúc được đẽo gọt sơ sài cột lại với nhau, vốn được quét một tầng nước sơn, nhưng lớp sơn này đã bong ra từng mảng từ thuở nào, trên bề mặt bị mài cho bóng loáng, lộ ra từng đường vân khô khốc.

Hàm Sương chế giễu cô, nói rằng chỉ có mấy bà già ở quê mới thích nằm cả ngày như thế, cô còn trẻ, tay chân khỏe mạnh, vậy mà cứ nằm ì trên ghế y như kẻ liệt giường.

Hướng Châu Sênh chẳng thèm để ý đến cô ta.

Cô ghét nhất là người ta lôi chuyện ở quê ra nói.

Cho dù là đang nói chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ cần người khác mở miệng nhắc đến "ở quê" hoặc là nói đến "con nhóc nhà quê", cô đều cảm thấy người ta là đang xỉa xói cô.

Cô vô cùng ghét cái mảnh đất mà mình đã sinh ra và lớn lên.

Phần lớn các cô gái ở Chi Viên đều có xuất thân không tốt -- nếu xuất thân tốt thì đã chẳng bị người nhà bán đến đây để đổi lấy mấy đồng bạc. Nhưng hầu hết các cô đều được mua đến đây từ nhỏ, được nuôi nấng ở Chi Viên, đi theo sư phụ học ca hát, học nhảy múa, chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi đã biết nhìn mặt đoán ý, nhìn thấy đám cậu ấm nhà giàu hoặc mấy ông già ăn mặc sang trọng thì sẽ lập tức đi tới nói mấy câu may mắn, kiếm chút tiền tiêu vặt.

Năm nay Hướng Châu Sênh đã mười tám, thế nhưng vẫn chưa học được cái kỹ năng này.

Cô vốn không phải là người Chi Viên, cũng không biết ca hát hay nhảy múa. Cô là trẻ mồ côi, đi theo phục vụ trong gánh hát dưới quê, sau đó chủ gánh hát bị bệnh qua đời, cô mới tới Chi Viên -- khác với mấy cô gái kia, cô không ký khế ước lâu dài với Chi Viên, cô là một người tự do.

Cho nên, mỗi lần mấy cô gái kia trêu chọc hành vi thô lỗ tục tằn của cô thì Hướng Châu Sênh đều mạnh miệng độp lại: "Dù sao thì làm nông dân cũng tốt hơn là ở đây cả đời cho đến lúc chết già."

Thật ra, lời của Hướng Châu Sênh cũng không đúng lắm.

Thực tế là chẳng có mấy người chết già ở chỗ này cả, phần lớn đều là vừa được mười bảy, mười tám tuổi thì đã được mấy ông già lắm tiền nhìn trúng, đưa kiệu đến rước về làm vợ bé.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hướng Châu Sênh lập tức cảm thấy bực bội, cô cầm một cây quạt hương bồ to che lên mặt, tiếng ve kêu ra rả bên tai lại càng khiến cô bực hơn.

Cô không muốn đi làm vợ bé nhà người ta.

Lúc mới đặt chân vào Chi Viên, cô đã biết mình thoát không nổi con đường này, nhưng mà cô vẫn cứ không muốn đi -- cô cảm thấy làm vợ bé là một chuyện khiến người ta vô cùng xấu hổ, nhưng mà chuyện này cũng có chỗ tốt của nó. Những người có thể cưới vợ bé về nhà thì chắc chắn chẳng thiếu tiền bạc. Một bước lên mây, vàng bạc đầy người, nếu như không xảy ra biến cố lớn gì thì nửa đời sau sẽ không phải lo lắng vất vả nữa.

Còn như cô, vừa muốn làm bà lớn, vừa muốn tìm một người tốt để gả, sao mà vẹn cả đôi đường được chứ.

Vừa mới chợp mắt được một chút thì đã có người tới lắc người cô: "Dậy đi dậy đi, ông chủ nhỏ tìm cô kìa."

Hướng Châu Sênh không kiên nhẫn quay người sang chỗ khác: "Mặc kệ ông chủ Thu ông chủ Đông gì đó đi, để yên cho tôi ngủ."

Xung quanh yên lặng một lúc, trời mùa hè khô nóng, loáng thoáng có cơn gió lạnh thổi qua, thổi tan luôn cơn buồn ngủ của Hướng Châu Sênh. Mở mắt ra, chỉ thấy Thu Khuê ngồi ngay ngắn bên cạnh, trong tay cầm cây quạt hương bồ kia, đang quạt cho cô.

Thấy cô tỉnh dậy, Thu Khuê nói: "Sao không ngủ thêm một lúc nữa?"

Không hề trách móc cô vì đã khiến hắn phải ngồi đợi không công cả một lúc lâu như vậy.

Hướng Châu Sênh cầm khăn tay che lên mi mắt: "Ngủ nữa thì tối sẽ không ngủ được."

Thu Khuê nói phải, lại hỏi cô có muốn ăn trái cây ướp lạnh hay không, chưa đợi cô trả lời đã gọi một cô nhóc tới, đưa một đồng bạc, bảo cô ta nhanh đi mua về đây.

Hoa quả mua về rồi, Hướng Châu Sênh chỉ ăn được mấy miếng đã thả xuống.

Vừa ngọt lại vừa lạnh, cô sợ bị đau bụng.

Thu Khuê không giống những người khác, không bắt cô hát, cũng không động tay động chân, chỉ nói chuyện phiếm với cô như một người bạn thân thiết.

Nếu không phải vì hắn đã có vợ thì có lẽ Hướng Châu Sênh đã thật sự suy xét đến hắn.

Vừa nghĩ đến đây, Hướng Châu Sênh chợt mất hứng. Thu Khuê nhạy cảm nhận ra, nhưng cũng chẳng biết mình đã làm chuyện gì sai đắc tội đến cô, ở lại tới lúc lên đèn thì mới đứng dậy ra về.

Hướng Châu Sênh nằm thêm một lát rồi mới trở về phòng.

Vừa đi vào thì liền nhìn thấy Bạch Hoàng và Hàm Sương đang nói chuyện phiếm, cười nghiêng cười ngả, nhưng vừa thấy cô bước qua cửa thì lập tức im bặt.

Hướng Châu Sênh cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, tự mình đi soi gương, gỡ tóc xuống.

Hàm Sương nói: "Ôi chao, chẳng biết là loại gái điếm rẻ mạt nào mà chưa hỏi giá cả ra sao, vừa thấy đàn ông là đã nhào đến rồi."

Bạch Hoàng tiếp lời: "Cái loại bán hoa quả lượm ve chai ấy mà, chỉ cần trả chút tiền thôi là đã đồng ý giạng chân ra rồi, cũng chẳng biết là thèm khát tới mức nào nữa."

Hướng Châu Sênh nện mạnh cái lược xuống bàn, chậm rãi nói: "Đều muốn bán cả, cần gì nói mấy lời chua loét như vậy. Có giỏi thì các cô đừng có đi câu dẫn đàn ông nữa."

Nói xong, cô liếc mắt nhìn Bạch Hoàng một cái: "Cũng không biết ai mới là người mà ai cũng có thể làm chồng."

Lại nhìn sang Hàm Sương: "Còn có người có cho tiền người ta cũng chẳng muốn chơi đấy."

Bạch Hoàng nghiêm mặt: "Cô nói ai hả?"

"Còn cần tôi phải chỉ mặt điểm tên sao? Hôm nào cũng dùng cái giọng điệu chua loét đó đi nói cạnh nói khóe, đúng là khiến người ta buồn nôn chết đi được."

Hàm Sương tức đến méo miệng, mấy hôm trước cô ta ham món lợi nhỏ, mua một lọ kem trang điểm giá rẻ, thoa lên rồi da lại bị nấm, mấy ngày nay không dám gặp ai.

Hướng Châu Sênh không hề yếu thế: "Sao hả? Muốn đánh nhau phải không?"

Nói xong, cô liền xắn tay áo lên.

Hàm Sương lập tức sợ hãi.

Cô ta không thể so được với Hướng Châu Sênh, trước kia Hướng Châu Sênh đi theo gánh hát vào nam ra bắc, thường xuyên phải mang vác nặng nên sức lực cũng lớn.

Hướng Châu Sênh nhìn hai người kia với cái tư thế từ trên cao nhìn xuống, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Mặc dù buổi tối vẫn phải trở về ngủ, nhưng mà trong lòng cô lại rất bức bối, tính toán một chút thấy trong người mình vẫn còn ít tiền lẻ, Hướng Châu Sênh quyết định ra ngoài đi dạo một vòng.

Đương nhiên, vì tiết kiệm chút tiền xe nên cô không gọi người, tự mình chậm rãi đi bộ.

Cô cũng không định đi xa, vốn dĩ chỉ muốn đi lòng vòng đâu đó một lát để giải sầu mà thôi, nhưng vừa mới ra khỏi Chi Viên, đi về phía đông chưa được mấy bước thì đã nghe tiếng đàn ông đùa giỡn: "Hay là cô bỏ Lâu tiên sinh, sau này đi theo tôi đi."

Ngay sau đó là một giọng nói nhu nhược yếu ớt: "Tôi biết Mộ tiên sinh rất có bản lĩnh, nhưng mà tôi..."

Câu nói phía sau bị đè thấp giọng, nghe không rõ lắm, Hướng Châu Sênh cũng chẳng có hứng thú, đoán chừng là đang uyển chuyển từ chối người ta rồi.

Nhưng mà giọng nói kia lại rất quen thuộc, là của cô gái nổi tiếng nhất ở Chi Viên, tên là Bạch Phượng. Mặc dù tên không được thanh nhã cho lắm, nhưng mà người thì rất tốt.

-- So với Bạch Hoàng thì là một trời một vực.

Nghe nói Bạch Phượng được ông lớn Lâu Thao nhìn trúng, có ý muốn đón về làm vợ bé, đây là một cơ hội tốt, có lẽ bây giờ cô ấy cũng không muốn dính dáng gì tới những người đàn ông khác.

Ánh mắt thoáng nhìn theo bóng dáng thướt tha trong chiếc sườn xám màu bạc kia, Hướng Châu Sênh quay đầu, cũng muốn đi luôn.

Nhưng đi chưa được hai bước thì đã bị người ta cản lại.

Ngăn cô lại là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, ngoại hình rất được, mặc một bộ tây trang vừa người được là cẩn thận tỉ mỉ, trong tay còn kẹp điếu thuốc nhưng không châm lửa. Hắn liếc mắt nhìn Hướng Châu Sênh một cái, ánh mắt kia khiến Hướng Châu Sênh run lên, quay đầu nhìn ra chỗ khác, giả bộ như đang ngắm bông hoa vừa nở rộ ven đường.

Hắn hỏi: "Có thể mượn cái bật lửa được không?"

Là vị "Mộ tiên sinh" vừa nói chuyện với Bạch Phượng lúc nãy.

Dù sao thì thời gian Hướng Châu Sênh đến Chi Viên cũng chưa lâu, không biết nhiều người, cũng chẳng biết vị Mộ tiên sinh trước mặt mình đây rốt cuộc là vị nào, làm công việc gì, nhưng nhìn hắn ăn mặc sang trọng như vậy thì chắc chắn cũng chẳng phải người tầm thường. Vì vậy lúc nói chuyện cô cũng có vẻ khách khí: "Xin lỗi, tôi không hút thuốc lá."

Mộ tiên sinh cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ "a" một tiếng, thuận tay cắm điếu thuốc kia vào trong túi áo trước ngực, chỉ một động tác này, trong lòng Hướng Châu Sênh đã âm thầm đánh giá hắn.

Chẳng qua cũng chỉ là một gã nhà giàu mới nổi chẳng có giáo dưỡng gì.

Hắn lại hỏi: "Cô là người ở Chi Viên? Tên là gì?"

"Hướng Châu Sênh."

"Là ba chữ nào?"

"Hướng trong phương hướng, châu trong Anh Vũ Châu*, Sênh trong sênh tiêu**."

* Anh Vũ Châu là một địa danh ở Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, đã từng xuất hiện trong nhiều bài thơ nổi tiếng như "Hoàng Hạc lâu" (Tô Thức), Anh Vũ Châu (Lý Bạch), Anh Vũ châu tống Vương Cửu chi Giang Tả (Mạnh Hạo Nhiên),...

** "sênh" có nghĩa là khèn.

Nghe xong lời này, Mộ tiên sinh nhướng mày: "Cô mới tới sao? Thảo nào tôi chưa từng thấy cô -- Tên hay lắm."

Hướng Châu Sênh bực mình nghĩ, có thể không hay được sao, đây là nghệ danh mà sư phụ đặt cho cô đấy.

Hai người nhất thời không nói gì nữa.

Hướng Châu Sênh cũng không có lòng đi khen hắn, nói rõ ràng một tiếng tạm biệt rất khách sáo, sau đó trở về Chi Viên.

Cô vốn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường, nào ngờ hôm sau Mộ tiên sinh kia lại thật sự gióng trống khua chiêng mà tới đây.

Lại còn chỉ rõ tên Hướng Châu Sênh, yêu cầu cô tiếp khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.