Chi Viên

Chương 3: Chung



Mộ tiên sinh nói "sau này", chỉ chớp mắt đã năm năm trôi qua.

Hướng Châu Sênh vẫn chưa có thai, không biết là do Mộ tiên sinh hay là do bản thân cô.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của hai người -- về phần tình cảm, ngay cả Hướng Châu Sênh cũng không tự nói rõ được.

Mộ tiên sinh đối với cô rất tốt, hai người kết hôn năm năm nhưng còn chưa từng khắc khẩu hay cãi nhau lần nào. Từ sau khi cô vào nhà, Mộ tiên sinh cũng không còn tới Chi Viên nữa. Trái lại thì Hướng Châu Sênh có tới mấy lần, chỉ biết là về sau chuyện của Bạch Phượng và Lâu Thao không thành, Lâu Thao lại rước Bạch Hoàng về làm vợ bé thứ mười bốn, Bạch Phượng thì không rõ tung tích.

Sau đó nữa, Hàm Sương cũng gả cho người ta, nghe nói đối phương là một thương nhân, từng có một người vợ nhưng đã mất.

Rồi Hướng Châu Sênh cũng không trở về đó nữa.

Lúc kết hôn, Thu Khuê có tặng một món quà, là một chiếc đồng hồ vàng, vừa nhìn đã biết là thứ đồ xa xỉ. Hướng Châu Sênh chê nó thô tục nên vẫn luôn để trong ngăn kéo, chưa từng đeo lần nào.

Thứ cô đeo quanh năm là một chiếc vòng tay phỉ thúy, độ tinh khiết cao, giống như vũng nước suối trong núi sâu.

Đó là thứ ở bên trong cái tráp gỗ mà cô nhặt được.

Lần đầu tiên Mộ tiên sinh thấy cô đeo cái này thì đã vô cùng kinh hãi, sau khi nghe cô kể về lai lịch của chiếc vòng tay thì nói một câu đầy ý tứ sâu xa: "Nói cho cùng thì những thứ này đúng là có linh tính."

Hướng Châu Sênh cũng không còn hát hí khúc nữa, cả ngày đều nhàn rỗi. Sau khi kết hôn, cô cũng qua lại với không ít phu nhân, coi như đã bước nửa bàn chân vào cái gọi là xã hội thượng lưu.

Hôm nay Trần phu nhân mời dùng trà, hôm khác Bạch phu nhân lại mở bàn bài... Mua quần áo, mua trang sức, chơi mạt chược đến tê tay dần trở thành một phần cuộc sống của cô.

Nhưng Hướng Châu Sênh lại cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu.

Đó là cảm giác trống rỗng mà bao nhiêu châu báu cũng không lấp đầy được.

Hoặc có lẽ là do con người càng có được nhiều thứ thì sẽ lại càng tham lam -- cô bắt đầu nghĩ, nếu như cô và Mộ tiên sinh mà có tình cảm thì thật tốt.

Cho dù cãi cọ ầm ĩ thì cũng tốt hơn là tương kính như tân như hiện giờ.

Trần phu nhân đặt ống thuốc hút sang một bên, thoải mái thở ra một hơi, giọng điệu hâm mộ: "Mộ phu nhân đúng là tốt số thật đấy, gả cho một người đàn ông tốt như Mộ tiên sinh, chuyện gì cũng chẳng cần lo, chẳng giống như tôi..."

Hướng Châu Sênh chưa bao giờ hút thuốc, mà Mộ tiên sinh cũng chẳng cho cô đụng đến. Nghe xong lời này, cô cười cười, nhấp một ngụm trà, đắng thật.

Nhưng trong bụng lại nổi lên cảm giác buồn nôn, cô cau mày, che miệng đi ra ngoài, nôn mửa không ngừng. Lưu phu nhân vừa tới nhíu mày: "Ây da, chắc không phải là có rồi chứ..."

Đúng là có rồi.

Tới bệnh viện kiểm tra xong, Hướng Châu Sênh được Mộ tiên sinh vô cùng cẩn thận đón về nhà.

Kịch không xem nữa, mạt chược cũng không đánh nữa, chỉ ở nhà yên tâm dưỡng thai.

Cô giúp việc ăn nói không biết để ý trước sau, thỉnh thoảng Hướng Châu Sênh cũng nghe được chút tin đồn phong thanh, bảo là Mộ tiên sinh ở bên ngoài vừa mới nuôi thêm một người. Hướng Châu Sênh chỉ nghe vào tai vậy thôi, cũng chẳng để ở trong lòng.

Hắn vẫn về nhà hằng ngày, chỉ là có một hôm, trên áo khoác của hắn nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền.

Hướng Châu Sênh vừa ngửi được đã lao ra ngoài nôn lấy nôn để.

Mười tháng, bụng Hướng Châu Sênh càng lúc càng lớn, thời gian Mộ tiên sinh về nhà lại càng lúc càng trễ.

Tới ngày dự sinh, bên ngoài đổ mưa lớn, Hướng Châu Sênh đau đến mức sắp ngất đi, suốt cả một buổi tối, cuối cùng đứa bé cũng chào đời.

Là một bé gái, đôi mắt rất giống Mộ tiên sinh, con ngươi trong veo như bầu trời ngày nắng.

Mộ tiên sinh ôm về nhà một bé trai nửa tháng tuổi, người gầy tí xíu, mặt cũng nhăn nhăn nhúm nhúm, Hướng Châu Sênh chẳng nhìn ra được là giống ai.

Mộ tiên sinh nói đây là con trai của Lâu Thao, hắn ta chết lúc ra khơi, vợ lớn vợ bé đều đã tái giá, chỉ để lại một đứa bé như vậy. Em trai hắn ta không chịu nhận, hắn liền ôm về, tên đã nghĩ xong rồi, gọi là Mộ Thứ, sau này sẽ coi như con trai ruột của mình.

Hướng Châu Sênh hỏi mẹ của đứa bé là ai.

Mộ tiên sinh yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng, là Bạch Hoàng.

Hướng Châu Sênh không có phản ứng gì, bảo hắn xem con gái, lại hỏi hắn đã nghĩ ra cái tên nào hay chưa.

Mộ tiên sinh vô cùng cẩn thận đón lấy con bé, giống y như đang nhận một miếng đậu hũ, sợ sẽ bóp nát mất. Trầm ngâm một lúc, hắn nói: "Gọi là Mộ Liễm Chân đi."

Hướng Châu Sênh cảm thấy cái tên này cũng không tồi, liền đồng ý luôn.

Hai người vẫn tương kính như tân mà sống với nhau, Hướng Châu Sênh vẫn mỗi ngày nghe hát đánh mạt chược, chỉ khác là bây giờ phải chăm sóc thêm cho hai đứa nhóc nghịch ngợm.

Cô cũng thường xuyên nghĩ tới lời nói khó hiểu trước đây của Mộ tiên sinh, nhưng nghĩ ngược nghĩ xuôi thế nào cũng chẳng hiểu, lại thêm phiền lòng cho nên dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Những lúc yên tĩnh, Hướng Châu Sênh cũng thường nhớ lại đoạn đường mình đã đi, mặc dù không phải là oanh oanh liệt liệt gì nhưng cũng bình an yên ổn, vậy cũng coi như là có phúc rồi.

Cho nên cô cũng thấy hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.