“Alô, Thiên Vũ, Thiên Vũ...” Hệ thống không kết nối được nữa. Tinh Vân thở dài tựa lưng vào bức tường đá phía sau. Cô chỉ mong Lâm Thiên Vũ nhanh chóng thỏa mãn để cùng cô bàn cách cứu Đoàn Nam Phong.
“Cái tên ôn thần Lâm Thiên Vũ này, thấy gái là sáng mắt, quên luôn cả bạn bè.” Tinh Vân thở dài suy nghĩ. Sau nó lại nghĩ: “Cũng may chồng mình không phải là người phải hôn phối với nữ vương kia. Nếu không, không biết cô có chịu nổi hay không?”
“Nhưng mà, hiện giờ Nam Phong của cô đang ở đâu?”
Nghĩ đi nghĩ lại Tinh Vân vẫn thấy dù sao cảm giác ghen cũng dễ nuốt hơn là âm dương cách biệt. Nghĩ đến đây, nàng lại ảo não, chán chường dựa vào vách đá bên ngoài hoàng cung lạnh lẽo cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến.
Bên trong cung điện, căn phòng của nữ vương chỉ còn ánh sáng mờ mờ. Cô sợ hãi kêu lên: “Đừng có qua đây! Làm ơn đi. Tôi không muốn.”
Lâm Thiên Vũ tuy không hiểu cô cụ thể là nói cái gì nhưng nhìn qua thái độ của cô anh cũng hiểu cô đang xua đuổi anh.
Lâm Thiên Vũ vừa nói vừa cười đắc chí khi nhìn thấy nữ vương oai phong nghiêm túc giờ đã như con mèo nhỏ trốn trong góc thút thít.
Cô không hiểu hắn nói gì, cô chỉ biết cô nói gì cũng không thay đổi được hắn. Cô liền dùng cách cuối cùng, lần tay xuống gối rút ra một con dao sắc bén hướng về phía Lâm Thiên Vũ đâm thẳng.
Nhưng Lâm Thiên Vũ lại là ai chứ! Mặt anh ta đã nhẵn mùi đời cho nên nhanh tay bắt kịp tay nàng, sau đó vứt con dao đi nhanh chóng ôm lấy nàng vào lòng. Cảm giác kích thích, chiếm đoạt, tự nguyện, sợ hãi, lo lắng, ham muốn đan xen lẫn nhau.
Hắn ôm nàng vào lòng, mũi kề mũi, lại nhếch lên nụ cười hài lòng. Rồi cúi xuống hôn nàng say đắm. Lâm Thiên Vũ vốn lão luyện tình trường cho nên chỉ vài chiêu kích thích thì nàng nữ vương đã “hồn phách tiêu tán”. Cả người nàng run lên và nóng bừng. Lần đầu tiên trong đời nàng biết được cảm giác thích thú này. Nàng không chống cự hắn nữa. Có lẽ, thầy mo nói đúng hắn đích thực là nam vương mà nàng phải chờ đợi. Nhưng mà còn Inti?
Đầu óc nàng lúc này như quay cuồng, không còn nghĩ được chuyện gì nữa. Tài nghệ hôn cao siêu của Lâm Thiên Vũ đã khiến nàng một lần lại một lần ưỡn người đón nhận hắn.
Lâm Thiên Vũ mãn nguyện khi thấy nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn. Hắn đưa tay xuống cởi bỏ hết trang phục của nàng. Một cảm giác trống trải xâm chiếm khiến nàng tỉnh mộng. Nàng lấy hai tay ôm lấy thân thể của mình như muốn che đậy.
Lâm Thiên Vũ nhìn theo đường nét trên cơ thể nàng, bỗng dưng hắn khựng lại.
“Nữ vương này, cô ta là một đứa bé sao? Cơ thể này không giống như thiếu đã nữ dậy thì.” Lâm Thiên Vũ nghĩ xong lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Hắn dù nghịch phá, ăn chơi trác táng thế nào cũng không đến mức làm chuyện này với trẻ em. Hít lấy một hơi, kiềm nén dục vọng, hắn lấy áo mặc vào rồi đẩy cửa buồng bước ra.
Thấy hắn không làm gì mình nữa thì nữ vương cũng hơi bất ngờ. Nàng liền suy nghĩ lung tung: “Hắn dừng lại là vì mình không thích sao?”
“Hay do mình cầm dao dọa hắn sợ?”
“Hắn thật sự sẽ tha cho mình sao?”
“Nhưng mà...”
Nàng bất giác đưa ngón tay lên môi. Môi nàng vẫn còn hơi ấm của hắn. Hương vị của hắn như vẫn còn lưu lại trên môi nàng. Nàng nhắm mắt lại nhớ đến lúc hắn hôn nàng. Cảm giác này là sao?
Mải suy nghĩ nên nàng đã không biết hắn đã mặc xong quần và bước ra gần đến cánh cửa bằng vàng. Nàng liền túm lấy chiếc áo mỏng che ngực chạy lại phía hắn gọi hắn lại: “Đừng đi!”
Hắn nghe không hiểu nhưng vẫn dừng chân một lúc rồi lại hướng về cánh cửa bước tiếp.
Nữ vương vội chạy theo hắn. Từ phía sau, nàng giơ tay nắm lấy bàn tay hắn, kéo hắn quay lại nhìn nàng. Ánh mắt nàng từ phía sau chiếc mặt nạ vàng lộ ra tia chờ đợi cùng khao khát.
Giữa ánh nến mờ mờ tỏa ra màu sắc chệch choạc, Lâm Thiên Vũ vẫn nhìn thấu được ánh mắt của nàng. Anh muốn nói rằng anh không thể làm chuyện này với trẻ con được. Nhưng anh không biết làm sao để nói tiếng Quechua, chỉ đành rút tay ra khỏi tay nàng, quay mặt đi.
Nữ vương hai mắt lúc này tự nhiên ngấn lệ. Nàng liền nói một tràng: “Đừng đi, xin người đừng đi. Ta sẽ không tránh né nữa. Đừng rời khỏi ta. Ta xin người.”