Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 18-2: Khiêu khích(II)



Tinh Vân nghe Cao Thừa Hiên “thao thao bất tuyệt” mà tự hỏi lòng: “Không biết cô có phải chủ nhân con tàu hay không mà còn không biết nhiều bằng anh ta. Thôi được cứ đi theo anh ta trải nghiệm xem thế nào. Dù sao thì cuộc đời cũng rất ngắn.”

Thấy Tinh Vân đồng ý, Cao Thừa Hiên liền tỏ ra vui vẻ đi trước chỉ đường. Hai người vừa đi xuống tầng bảy của con tàu đã nhìn thấy quang cảnh thực sự mĩ lệ.

Tầng này lấy cảm hứng trang trí theo phong cách Hy Lạp cổ đại pha với nét hiện đại phá cách tạo nên một không gian vừa thoải mái vừa ảo diệu. Những bức phù điêu mang phong cách Hy Lạp phối hợp cùng những chiếc giường nệm êm ái đặt dọc hồ bơi. Những người phục vụ ở đây cũng mặc trang phục Hy Lạp cổ đại bưng bê qua lại khiến Tinh Vân cảm nhận được không khí sa hoa của một thời thịnh vượng trong văn hóa Hy - La. Vốn là người yêu thích văn hóa và lịch sử, Tinh Vân như bị cuốn hút vào khung cảnh nơi này. “Ông ngoại và anh Khiêm vì cô thực sự bỏ ra không ích công sức.”, bỗng nhiên Tinh Vân cảm thấy không có gì để buồn bã. Cô còn có gia đình, có tập đoàn để gánh vác. Thất tình cũng không phải trời sập. Nghĩ vậy, cô mỉm cười quay sang Cao Thừa Hiên hỏi: “Anh có biết bơi không?”

Cao Thừa Hiên gật đầu, nháy mắt với cô đi về phía sau con tàu để mua trang phục bơi và xem biểu diễn thời trang bikini.

Chưa đi đến phía sau con tàu nhưng không khí sôi động của tiếng nhạc đã dập vào tai cô. Cao Thừa Hiên hướng mắt về phía trước sân khấu. Những cặp chân dài thon đẹp nhanh chóng cuốn lấy anh. Tinh Vân nhìn quanh một lượt, đa phần các công tử con nhà giàu đều tập trung ở đây. Từ những chiếc bàn bên dưới sân khấu, những tiếng huýt sáo lẫn tiếng hò hét vang lên. Không khí nóng bỏng và phấn khích. Phía khác lại có vài cô chiêu đang tú tụm nói cười rôm rã nhìn ngắm trang phục biểu diễn rồi ra giá cao mua về.

Cao Thừa Hiên cúi đầu nói nhỏ vào tai Tinh Vân: “Phía kia có phải Lâm đại thiếu gia, người lúc sáng vừa cầu hôn cô không?”

Tinh Vân nhìn theo hướng tay chỉ của Cao Thừa Hiên thì nhìn thấy Lâm Thiên Vũ đang đứng tựa vào lan can bằng kính của con tàu. Gương mặt điển trai đeo cặp kính mát thời trang, áo sơ-mi ngắn tay màu cam sữa khoác bên ngoài áo thun trắng, tay đang cầm ly rượu vang trắng càng tăng thêm mấy phần phong lưu phóng khoáng. Chả trách bây giờ bên cạnh hắn có không ít cô nàng có dáng người tiêu chuẩn, gương mặt xinh đẹp từ da trắng đến da màu đang đứng áp sát vào hắn. Có người dựa đầu, có người ôm eo, có người ngả vào ngực, tư thế nào cũng có hết.

Tinh Vân quay sang nhìn Cao Thừa Hiên nheo mắt cười: “Chuyện lúc sáng anh cũng thấy sao? Vậy mà cũng tin. Chỉ là nói đùa thôi. Chỉ là nói đùa. Ai tin thì chính là heo.”

“Bây giờ thì cô hiểu lý do vì sao năm đó tôi không chấp nhận Nam Phong rồi phải không?” Bất ngờ một giọng nữ trong trẻo vang lên xen vào cuộc đối thoại giữa họ. Cao Thừa Hiên và Tinh Vân cùng quay sang nhìn. Lưu Uyển Linh mặc một bộ đồ bơi màu đen vô cùng gợi cảm, khoác bên ngoài áo choàng mỏng bằng lụa trắng trông rất đẹp và quý phái.

Tinh Vân nhìn thấy Lưu Uyển Linh cảm giác hít thở không thông, muốn quay mặt đi. Nhưng Lưu Uyển Linh lại nói tiếp: “Những người đàn ông như Lâm Thiên Vũ hay Đoàn Nam Phong vốn chỉ xem phụ nữ là đồ chơi. Họ sẽ vì gia đình mà lấy một cô gái danh giá nhưng không phải vì thân phận của vợ mà kết thúc những mối quan hệ với đàn bà bên ngoài. Sinh ra trong gia đình giàu có thừa tiền bạc ai cũng hiểu quy tắc ngầm này. Cho nên, tôi không muốn mình là nạn nhân của hôn nhân chính trị. Cô có hiểu không?”

Tinh Vân không nói gì, định bỏ đi thì Lưu Uyển Linh nói vọng theo: “Đoàn Nam Phong mang tiếng theo đuổi tôi nhưng anh ta chưa từng ngừng qua đêm với phụ nữ. Có đêm là vài phụ nữ. Người tình không dưới vài chục. Băng Thanh là nổi trội nhất. Cô ta còn đến tìm tôi lên mặt thị uy. Cho đến khi đặt vấn đề hôn nhân với gia đình tôi, với sức ép của gia đình tôi, anh ta mới thôi qua lại với Băng Thanh. Nhưng bản tính trăng hoa liệu có thể thay đổi không? Đó là lý do tôi không thể sống cùng anh ta. Càng không quan tâm đến sự tồn tại của cô bên cạnh anh ta. Bởi vì cô cũng như hàng hà sa số đàn bà khác, không đáng để tôi đặt vào tầm mắt. Nhưng cô nghĩ xem, nếu hôm nay cô không ở vào địa vị này, anh ta và Lâm Thiên Vũ có công khai tranh giành cô không?”

Tinh vân hít sâu một hơi, nét mặt lạnh lùng quay sang liếc nhìn Lưu Uyển Linh: “Cám ơn Đoàn phu nhân đã nhắc nhở. Ông Đoàn dù có tệ đến mức nào cũng là chồng bà. Bà ở nơi đông người như thế này nói ra những chuyện như thế này có phải là mất thân phận quá không?”

“Cô...”

Nói xong, Tinh Vân liền thẳng một đường đi về phía trước. Lưu Uyển Linh bị Tinh Vân chọc tức liền nắm tay cô kéo lại. Do dùng lực hơi mạnh nên Tinh Vân chao đảo gần như ngã ra sàn tàu. Cao Thừa Hiên lúc này nhanh tay đỡ lấy Tinh Vân, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô trong một khắc như bị hút hết linh hồn.

Lâm Thiên Vũ lúc này nhìn thấy cũng rảo bước nhanh sang: “Tinh Vân, em không sao chứ?”

Lưu Uyển Linh liếc nhìn, hai tay khoanh trước bụng, cười khẩy nói: “Thiên kim bạc tỉ đúng là thân phận hơn người. Chỉ lắc lư môđt chút đã có không ít người say sóng theo.”

“Lưu Uyển Linh, cô có câm miệng lại hay không?” Lâm Thiên Vũ khó chịu liếc nhìn Lưu Uyển Linh.

“Lâm đại thiếu gia, anh vì sao không lả lướt bên cạnh đám người mẫu, lại chạy sang đây giả vờ quan tâm cô ta. Muốn kiếm thêm điểm để cưới được cô ta sao?” Lưu Uyển Linh nhếch môi cười khẩy. Sau đó, cô tiến lại phía Lâm Thiên Vũ nói nhỏ vào tai anh nhưng đủ để Cao Thừa Hiên và Tinh Vân nghe: “Cô ta...” Lưu Uyển Linh nhìn sang Tinh Vân, cười khẩy: “Rách bươm rồi, không đáng giá như vẻ ngoài cao quý để các người tranh nhau đâu.”

Cao Thừa Hiên nét mặt áy ngại nhìn sang Tinh Vân. Lâm Thiên Vũ nghe xong mặt đỏ tía tai, quay sang Lưu Uyển Linh nói: “Cô thì còn nguyên vẹn sao? Đừng để tôi phải đem chuyện của cô nói ra. Chưa chắc ai rách bươm hơn ai?”

Lưu Uyển Linh cười lớn: “Lâm Thiên Vũ, tôi đã có chồng rồi, làm sao nguyên vẹn được, anh đùa sao? Không giống như cô ta, bên ngoài thuần khiết, bên trong đĩ thõa.”

Tinh Vân vừa nóng mặt vừa khó chịu, chỉ muốn một tát tát vào mặt cô ta nhưng nghĩ đến nơi này đông người nên cố gắng nhẫn nhịn.

Lâm Thiên Vũ điên tiết, cầm lấy cổ tay Lưu Uyển Linh siết chặt: “Dạo này cô có vẻ giỏi ha, chửi người khác cũng lảnh lót như vậy. Đoàn Nam Phong dung túng cho cô quá rồi, để xem hôm nay tôi trừng trị cô thế nào.”

Nói xong anh kéo cô ta về phía thành tàu. Đúng lúc này Hoàng Gia Khiêm bước đến. Vài vệ sĩ phía sau tiến lên kéo cô ta đến trước mặt Tinh Vân.

“Đoàn phu nhân, bà nhờ vào danh phận này mà có thể đứng được ở đây. Vậy mà ngay cả một chút biết ơn chủ nhân con tàu cũng không có. Còn lên tiếng xúc phạm chủ tịch của chúng tôi. Cho nên tôi mời bà khẩn cấp rời khỏi đây.” Hoàng Gia Khiêm lạnh lùng nói.

Lưu Uyển Linh nhếch môi cười: “Hay thật, đường đường là chủ tịch tập đoàn châu báu có tiếng lại đi giật chồng người khác. Lại còn khéo léo che đậy, tổ chức ăn chơi nhưng thật ra là công khai câu dẫn đàn ông. Bên ngoài thì hoa lệ nhưng bên trong thì mục ruỗng. Tôi đã quá quen thuộc và chán ghét cuộc sống này của các người rồi. ”

Lưu Uyển Linh tính tình nông nỗi, càng nói càng quá đáng khiến Hoàng Gia Khiêm và Lâm Thiên Vũ vô cùng khó chịu. Trước những lời xúc phạm của cô ta, Tinh Vân chỉ quay mặt đi. Điều cô ta nói không hẳn không có lý. Đoàn Nam Phong và cô, mối quan hệ bất chính này mãi mãi sẽ là vết nhơ trong đời cô. Chưa kể, Lưu Uyển Linh này lại là... Nghĩ đến đây đầu Tinh Vân như muốn nổ tung, càng nghĩ càng phiền.

“Đoàn phu nhân, tôi đã nói lời lịch sự nhưng bà vẫn không biết phải trái. Xem ra, chúng tôi phải có biện pháp cứng rắn hơn rồi.” Hoàng Gia Khiêm đanh mặt nói.

“Các người định làm gì tôi? Nên nhớ Đoàn thị và Viễn Phương không thua kém gì Hoàng Thiên của các người cả. Nam Phong anh ấy nhất định bênh vực tôi.” Lưu Uyển Linh vẫn khoanh tay trước bụng, hất mặt nói.

Tinh Vân chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Hoàng Gia Khiêm nên cô có phần lo sợ, liền kéo tay anh nói: “Anh à, hay là bỏ đi. Đuổi cô ta xuống tàu là được rồi. Để ông biết sẽ không hay đâu.”

“Đừng sợ, không sao đâu, anh sẽ giải quyết ổn thỏa.” Hoàng Gia Khiêm trấn an Tinh Vân.

“Đoàn phu nhân, bà nói không sai. Đoàn thị không thua kém gì Hoàng Thiên của chúng tôi cho nên tôi sẽ mời người nhà họ Đoàn đến đem bà đi. Đưa Đoàn phu nhân đến phòng họp kín.” Hoàng Gia Khiêm uy quyền ra lệnh cho đám vệ sĩ. Hai vệ sĩ nhanh chóng bước lên cúi chào ra hiệu cho Lưu Uyển Linh đi theo họ. Lưu Uyển Linh biết không thể làm căng cho nên cũng đi theo họ. Lúc đi ngang qua Tinh Vân, cô không quên nhìn Tinh Vân nói thêm: “Xã hội thượng lưu không phải chỗ cô có thể chơi nổi đâu. Nhanh cút về cái máng lợn của cô đi.”

Lâm Thiên Vũ tính tình vốn nóng nảy, nghe xong liền tiến lên định tát Lưu Uyển Linh nhưng Tinh Vân đã nhanh tay cản anh lại: “Thiên Vũ, đừng làm vậy. Cô ta bị đánh, mặt mũi Nam Phong sẽ thế nào? Con tàu Nebula này sẽ thế nào?”

“Tinh Vân!, cô ta sỉ nhục em như vậy, em còn...” Lâm Thiên Vũ tức giận nói.

Tinh Vân nhìn Theo bóng lưng Lưu Uyển Linh rời đi, sau đó quay sang nói với Lâm Thiên Vũ: “Cô ta không có gì để mất nhưng tôi có nhiều cái để giữ. Truyền thông đang nhìn chầm chầm vào con tàu này cũng như danh dự của Hoàng Thiên. Nếu như cô ta với thân phận là vợ của Đoàn Nam Phong có ẩu đả trên con tàu, anh nghĩ báo chí sẽ đặt câu hỏi gì? Họ sẽ tìm ra vết tích gì trong mối quan hệ của tôi với anh ta. Anh nghĩ báo chí có thể thổi phồng tới đâu. Ghế chủ tịch này tôi ngồi có vững nữa hay không? Chưa kể Đoàn Nam Phong cũng sẽ gặp rắc rối. Rồi nếu Tinh Nhật cũng bị kéo vào chuyện này thì sao?”

Hoàng Gia Khiêm nói thêm: “Lưu Uyển Linh không dám công khai ngang nhiên nói ra chuyện của Đoàn Nam Phong cho nên chỉ có thể xem Tinh Vân là con cờ khiêu khích mà truyền thông là vũ khí lợi hại. Ra chiêu hiểm độc như vậy, một mình cô ta không nghĩ ra được đâu.”

Tinh Vân và Lâm Thiên Vũ nhìn Hoàng Gia Khiêm thắc mắc. Hoàng Gia Khiêm mỉm cười nói: “Chúng ta cùng đến phòng họp kín xem kịch hay thôi.”

Tinh Vân quay sang nhìn Cao Thừa Hiên lúc này đã giữ một khoảng cách đứng hợp lý với ba người họ, nhẹ giọng nói: “Tiến, xin lỗi anh, hôm nay không cùng anh đi bơi được rồi.”

Cao Thừa Hiên cung kính cúi đầu: “Hoàng chủ tịch, xin người đừng để tâm, tôi có việc phải đi làm ngay bây giờ.”

“Vậy anh đi đi, hôm khác tôi sẽ đi tìm anh.” Tinh Vân vui vẻ nói.

Sau khi ba người quay đi, Cao Thừa Hiên mới rời đi. Ánh mắt chất chứa rất nhiều tâm sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.