Tinh Vân bị dọa sợ liền lắc đầu: “Không có, tôi và Thiên Vũ chỉ là bạn bè thôi. Chẳng qua trong lúc sinh ly tử biệt không biết sống chết thế nào cho nên...”
“Hoàng Tinh Vân!” Đoàn Nam Phong gắt lên làm Tinh Vân giật mình không nói được thêm nửa lời.
“Em trao tín vật cho hắn, chẳng trách hắn không an phận, suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện cưới em. Nói cho tôi biết, trong lòng em có hắn hay không?”
Tinh Vân sợ hãi liền lắc đầu nguầy nguậy, mặt mày tái xanh. Đoàn Nam Phong liền ngồi xuống bên cạnh cô. Không nói gì nhưng tim đập rất nhanh. Âm thanh náo động qua đi chỉ còn lại không gian yên tĩnh hoà trong tiếng thỡ của hai người.
“Tôi đã từng nói với anh, tôi rất quý mến Thiên Vũ nhưng anh ấy chỉ là bạn của tôi thôi. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện gì khác với anh ấy cả.”
Im lặng...
Tinh Vân nhích mông lại gần bên cạnh chỗ của Nam Phong, rất khẽ cầm tay áo của anh lây lây. Hạ giọng hết mức để nói chuyện. Chỉ sợ hắn nghe không lọt tai lại nổi giận với cô: “Nam Phong, trước nay tôi chưa từng có ai khác cả, sao anh không tin tôi?”
Đoàn Nam Phong giật tay ra, nhích mông ra xa chỗ Tinh Vân, không chịu quay lại nhìn cô.
Tinh Vân bất lực rũ vai nói: “Tôi phải làm sao anh mới tin trong lòng tôi trước nay chỉ yêu một mình anh đây?”
Người nào đó sung sướng cười lớn quay sang đè lên người cô: “Chị vợ, cuối cùng em cũng thừa nhận yêu tôi rồi.”
“Anh...” Tinh Vân biết mình mắc lừa thì tức lắm, nhướn người cắn vành tai của hắn một cái đau đớn. Nhưng hắn vẫn không rời khỏi người nàng, ngược lại manh động hơn, luồn tay vào váy nàng đưa ngón tay vào hoa huy*t của nàng đùa nghịch.
Tinh Vân tức giận đẩy tay hắn ra. Đoàn Nam Phong thỏ thẻ vào tai nàng: “Chị vợ, em thật mê người.”
“Biến thái, nói gì đấy?” Tinh Vân nghe kiểu gì cũng không tiếp nhận được cách xưng hô mới này. Hắn gọi cô là chị vợ, không lẽ cô lại gọi hắn là em rể. Mối quan hệ như vậy, đánh chết cô cũng không muốn tiếp nhận.
Người nào đấy mặt dày rút ngón tay ra đưa lên trước mặt nàng, nói tiếp: “Chị vợ, em nhìn xem, đây là cái gì.”
Tinh Vân bị hắn trêu tức đến đỏ ửng mặt, làu bàu: “Không biết xấu hổ.”
Nàng vừa dứt lời, Đoàn Nam Phong liền nhanh tay giữ hai chân nàng, áp mặt vào giữa hai chân nàng. Hắn di chuyển lưỡi liếm vào nơi nào đấy khiến nàng không chịu nổi, ngân lên những tiếng rên mị người.
Một lúc sau, thấy nàng uốn éo khó chịu, hắn mới chịu buông tha cho nàng. Gương mặt điển trai của hắn ngẩng lên đầy mê hoặc nhìn nàng. Miệng hắn vẫn còn vương lại dấu vết của nàng trông càng mị tình, yêu nghiệt.
Tinh Vân nhìn thấy cảnh này, cứ sững sờ nhìn hắn mà quên mất hồn vía cho đến khi hắn trườn lên người nàng, thều thào vào tai nàng: “Chị vợ, em ngọt quá làm anh tâm tình điên đảo.”
“Đừng kêu tôi là chị vợ nữa, không phải anh đã ly dị rồi sao?” Tinh Vân nhíu mày nhìn hắn.
Đoàn Nam Phong nhếch môi cười: “Vẫn còn đang chờ phán quyết của tòa án. Cho nên, cho anh gọi em là chị vợ để em biết dù mối quan hệ xã hội có thay đổi thì tình cảm của hai chúng ta vẫn không thay đổi.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười lại cúi xuống nói nhỏ vào tai nàng: “Chị vợ, em có muốn anh không?”
Tinh Vân cắn môi nói dối: “Không có.”
Đoàn Nam Phong cười lớn đưa tay xuống hai chân nàng thăm dò, sau lại nói: “Nhưng nó muốn.”
“Anh...không biết xấu hổ. Đồ háo sắc.” Người nào đó bị trêu tức, thẹn quá hóa giận mắng người ăng ẳng.
Đoàn Nam Phong lại liên tục gọi: “Chị vợ! Chị vợ! Chị vợ!...”
Khiến nàng thấy rất phiền, liền lấy tay bịt chặt tai lại. Nhưng hắn liền kéo tay nàng ra nói rõ ràng: “Chị vợ, anh yêu em!”
Gương mặt nàng vì ngượng, vì vui mà ửng hồng, cơ thể nàng cũng vì tim đập mạnh mà hồng lên khiến nàng trông càng rạng ngời xinh đẹp.
Ngay khi Đoàn Nam Phong sắp tiến được vào giao đoạn quan trọng thì lại có tiếng gõ cửa vang lên. Tiếng gõ cửa lần này không dồn dập quyết liệt như lần trước mà lại từ tốn lịch sự.
Đoàn Nam Phong bất mãn lấy tay đánh mạnh vào trán. Tinh Vân thì phì cười, ngồi dậy chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo.
Đoàn Nam Phong hôn vào má nàng nói: “Tối nay, chúng ta lại tiếp tục.”