Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 28-1: Quay mặt lại người xưa còn không?(I)



“Dương Thiên Bình, ông thức dậy cho tôi.” Bà Minh tức giận ném quần áo của Lưu Viễn lên giường chỗ ông đang nằm.

Từ trên chiếc giường cao cấp hướng ra cửa sổ lớn, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nho nhã, nghiêm nghị lòm còm ngồi dậy. Ông nheo đôi mắt sâu nhìn về phía người phụ nữ có khuôn mắt trái xoăn xinh đẹp đang tức giận nhìn ông.

“Minh Minh, mới sáng sớm, ai đã làm em tức giận vậy?”

“Chính là ông. Dương Thiên Bình tôi nói cho ông biết. Ngoại trừ Tinh Vân tôi với ông một chút quan hệ cũng không có.”

Lưu Viễn tốc chăn bước xuống giường. Trên người không mảnh vải che thân, từng múi thịt màu đồng trên ngực hiện rõ. Đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy bà Minh từ phía sau: “Minh Minh, đừng đối với anh như vậy được không?”

Bà Minh chán ghét kéo tay ông ra khỏi người bà: “Dương Thiên Bình, những gì cần nói hôm trước tôi đã nói rõ với ông. Ông đã có gia đình mới của mình. Lời thề năm xưa là ông một tay đạp đổ. Ông đừng ở đây ca lại những lời mị hoặc với tôi. Hai mươi lăm năm đã đủ để tôi nhìn thấu ông. Bớt chút giả dối, dành thời gian sống lâu hơn một chút.”

“Minh Minh, nghe anh nói. Năm đó anh có đi dò la tinh tức của em nhưng tin em mất tích ai cũng biết. Anh cho người điều tra khắp nơi cũng không có tung tích. Một năm, mười năm đến khi anh dừng tìm kiếm, ngừng hy vọng thì em và con lại xuất hiện trước mặt anh. Anh có nằm mơ cũng không ngờ em vẫn ở hòn đảo đó chờ anh. Minh Minh, anh xin lỗi, là lỗi của anh.” Lưu Viễn đau khổ kể lại.

“Lúc đó chúng ta đi nghỉ ở hòn đảo đó ông đã nói gì? Ông nói ông sẽ nhanh quay lại. Chỉ cần tôi thức dậy sẽ nhìn thấy ông. Hai mươi lăm năm nay tôi thức giấc bao nhiêu lần đều không thấy ông. Thì ra ông có người đàn bà khác. Tại sao phải lừa dối tôi?” Bà Minh kích động nói.

Lưu Viễn tiến đến giữ hai tay bà: “Minh Minh, là lỗi của anh. Anh không ngờ chuyến hàng đó đã bị ba em phỗng tay trên mai phục anh. Cho nên lúc đó anh đã bị thương nặng, là bà ấy đã cứu anh. Sau khi khỏi vết thương anh có quay lại nhà em dò la tin tức nhưng họ nói em không về nhà và sự thực đã là như vậy. Hơn bốn năm anh tìm kiếm mỏi mòn khắp nước Mĩ cũng không hề có tin tức của em. Em nói xem, làm sao anh có thể ngờ em vẫn còn ở cái khách sạn mà chúng ta thuê. Càng không nghĩ đến em lại sống ở Việt Nam khi mà em không có người thân nào còn ở đó.”

Lưu Viễn cầm tay bà đặt lên ngực ông. Đôi mắt nhiều vết chân chim nhắm lại, khó nhọc nói: “Những năm đó anh cứ nghĩ ba em cho người tìm kiếm khiến em sợ mà lẫn trốn. Nhưng thời gian lâu như vậy mà ba em không tìm thấy em khiến anh càng tin em đã bị hại. Anh đau khổ vùi đầu trong rượu, mỗi ngày đều muến uống cho đến chết. Trong một lần anh say quá đã xảy ra quan hệ với Fancy và sau đó bà ấy đã có Uyển Linh. Anh không thể bỏ mặc bà ấy. Cho nên anh đã đồng ý cưới bà ấy. Minh Minh, em tin anh, hai mươi mấy năm nay anh và bà ấy chưa từng phát sinh quan hệ vợ chồng lần nào nữa.”

Bà Minh trừng mắt nhìn Lưu Viễn, sau đó quay mặt đi: “Chuyện vợ chồng ông tôi không có hứng thú biết.”

“Minh Minh, đừng như vậy. Em là duy nhất trong lòng anh. Nay em đã chịu xuất hiện, anh tuyệt đối không buông tay.” Lưu Viễn kiên quyết nói.

“Vậy ông định làm gì?” Bà Minh thờ ơ hỏi lại.

Vừa dứt lời bà đã bị ánh mắt cương nghị của ông nhìn xoáy mắt bà. Ông nhanh tay kéo bà ngả xuống chiếc giường êm ái bên cạnh khiến bà không kịp trở tay.

“Ông già này, ông điên à!” Bà Minh kêu lên. Nhưng hay tay đã bị Lưu Viễn giữ chặt.

“Ôi, xương cốt của tôi có phải như lúc còn trẻ đâu mà ông còn chơi trò này. Mau thả tôi ra.” Hai chân bà Minh đạp loạn nhưng người nào đó vẫn vững như thành đồng.

“Minh Minh, anh nhớ em!” Lưu Viễn nhìn vào đôi mắt đẹp nhưng thờ ơ lạnh lùng của bà. Thật sự quá khó khăn để có thể chinh phục người phụ nữ mạnh mẽ như bà.

“Mặc kệ ông!” Bà Minh lạnh lùng đáp lại.

Không nói thêm nữa ông cúi xuống hôn lên đôi môi màu đỏ anh đào của bà. Hai tay giữ hai bên mặt của bà để cố định đầu bà không cho bà né tránh ông. Bà Minh lấy hai tay đập loạn lên lưng ông. Bất ngờ tay bà dừng lại trên một vết sẹo lồi khá dài của ông. Tay bà nhẹ di chuyển dọc theo chiều dài vết sẹo. Lưu Viễn lúc này dừng lại động tác, rời môi khỏi môi bà.

- ------------------

Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).

http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1

Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình nhé. Nếu thấy thích vui lòng giúp mình ấn vào nút đề cử để nhiều bạn hơn có thể đọc cùng nhé <3

https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.