Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 87-1: Sắc sảo (I)



Hai tiếng “vẫn nhớ” từ miệng Đoàn Nam Phong phát ra càng làm không khí trên bàn tiệc thêm khó xử và có phần bất mãn. Ai cũng hồi hộp chờ xem phản ứng của Tinh Vân nhưng cô vẫn như không nghe thấy yên tĩnh ngồi thưởng thức canh.

Lâm Thiên Vũ thấy vậy liền “ném đá xuống giếng”: “Trước nay nghe đồn Nam Phong yêu Uyển Linh đến mức mê muội, hôm nay nghe người trong cuộc kể ra mới biết đây không phải lời đồn. Tinh Vân à, Nam Phong có bao giờ cõng em chưa?”

Bị gọi đến tên, Tinh Vân mới biết là không trốn được liền chậm rãi lấy khăn giấy lau khóe miệng, nhẹ nhàng đáp: “Em có thể tự đi được bằng chân của mình. Không cần ai cõng.”

Lâm Thiên Vũ lâu lâu mới bắt được cơ hội tốt cho nên anh không buông tha: “Em gái nhỏ, em có thấy câu chuyện của Uyển Linh kể rất lãng mạn hay không?”

Tinh Vân uống ngụm nước sau đó mỉm cười nói: “Có, rất lãng mạn. Một nam một nữ cõng nhau trong mưa, thế gian còn chuyện lãng mạn hơn sao?”

Lâm Thiên Vũ nghe Tinh Vân trả lời lạnh ý như vậy liền đắc ý vỗ tay. Đoàn Nam Phong ngẩng lên nhìn Tinh Vân, sắc mặt anh tối sầm lại.

Tinh Vân nhếch môi cười nhìn Lưu Uyển Linh: “Lúc đó cô có cảm động trước hành động đó hay không?”

Lưu Uyển Linh gật đầu đắc ý nói: “Tất nhiên, chỉ cần là phụ nữ thì đều sẽ cảm động.”

Tinh Vân lần nữa mở miệng: “Phải, cô nói đúng, chỉ cần là phụ nữ ai cũng sẽ rung động trước người đàn ông đối xử tốt với mình và tôi chắc rằng họ sẽ không nỡ bỏ lại người đàn ông đó trong đêm tân hôn. Cô nói phải không, Uyển Linh?”

Một câu nói như quấn kẽm gai, đi đến đâu xoáy máu đến đó. Lưu Uyển Linh nhất thời cứng người nhìn Tinh Vân rồi lại nhìn sang Đoàn Nam Phong. Mắt anh vẫn hướng về Tinh Vân đang ngồi phía đối diện. Cô vợ này của anh tính tình hiền lành nhưng khi đã mở miệng thì coi như đối phương nhận đủ đòn.

Lưu Uyển Linh lắp bắp nửa ngày cuối cùng cũng ráng chống đỡ: “Trên đời này ai cũng có thể mắc sai lầm. Em biết lúc đó là do em nhất thời nông nỗi. Sau này nghĩ lại mới biết ai thật sự yêu mình và mình yêu ai.” Cô vừa nói vừa nhìn sang Đoàn Nam Phong. Tay cô khẽ chạm vào ngón tay út của anh.

Tinh Vân cười nhạt, lời buông ra cũng nhàn nhạt: “Cô nói đúng, đừng nói con người, thần thánh cũng có khi mắc sai lầm. Nhưng có những sai lầm có thể sửa. Có những sai lầm không thể sửa. Ngoại trừ buông tay không thể làm được gì khác cả. Rất tiếc phải nói với cô rằng, sai lầm của cô là không thể sửa. Bởi vì, nam chính trong câu chuyện của cô...”.

Nói đến đây, Tinh Vân trực tiếp đối mắt với Đoàn Nam Phong. Trong ánh mắt cô, anh không thấy sự dịu dàng yếu đuối nhưng có kiên định và quyết đoán mạnh mẽ.

“Đã thuộc về Cao Hoàng Tinh Vân tôi.”

Lời của Tinh Vân cứ nhẹ nhàng nói ra nhưng lại khiến cho cả bàn tiệc mỗi người một cảm xúc phức tạp. Đoàn Nam Phong nhìn cô, ánh mắt lóe lên ý cười, khóe miệng của anh cũng nhẹ nâng lên. Trái tim trong ngực đập loạn hưng phấn.

Lưu Uyển Linh bất ngờ trước sự thẳng thắn của Tinh Vân, cô nhất thời không biết cách ứng phó liền “thẹn quá hóa giận” nói ra lời châm chọc: “Chị có thể kết hôn với một người mà trong tim chỉ có người khác sao? Chị có từng nghĩ qua khi anh ấy nằm cạnh chị mà lại nghĩ đến người phụ nữ khác hay không? Người ta gọi đó là “đồng sàn dị mộng”. Chị không hiểu chuyện này hay sao?”

Đoàn Nam Phong nghe xong khó chịu quay sang lườm Lưu Uyển Linh tỏ ý bảo cô im miệng. Nhưng Lưu Uyển Linh vẫn ngoan cố nói: “Biết người ta yêu người khác nhưng vẫn cố tình lấy cho bằng được chính là ích kỷ và vô sỉ.”

Tinh Vân vẫn giữ nét cười trên môi, cô không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Cô nghĩ vậy à? Còn tôi không nghĩ vậy. Tôi từng hỏi mẹ tôi là vì sao ba tôi lại yêu mẹ tôi nhiều đến như vậy? Bà đã trả lời tôi rằng là do bà thấy ba tôi hợp mắt và bắt về rồi từ từ thuần hóa. Lúc đầu tôi thấy chuyện này rất buồn cười nhưng về sau nghĩ lại tôi thấy rất có lý. Muốn có được người đàn ông mình yêu thích, còn muốn anh ta một lòng một dạ với mình thì chỉ có thể sở hữu trước rồi từ từ dạy dỗ anh ta mà thôi. Điều này có làm được hay không lại nằm ở bản lĩnh của người phụ nữ. Nếu đủ bản lĩnh thì sẽ như mẹ tôi. Còn không đủ bản lĩnh thì sẽ là ích kỷ và vô sỉ như mẹ cô.”

“Cô...”. Lưu Uyển Linh nghe xong tức muốn ói máu, xém tí nữa đã bưng mặt khóc.

Lời này của Tinh Vân nói ra khiến ba mẹ cô ngỡ ngàng. Ngụm nước vừa uống xuống như nghẹn ở cổ. Ông Minh không muốn không khí căng thẳng khi nói đến mẹ của Uyển Linh nhưng vì thương con gái quá cũng không nói được gì cô.

Bảo Vy thì đắc ý đến mức phụt cả ngụm canh trong miệng ra, bụm miệng cố không cười. Ưng Túc liền đưa khăn giấy cho nàng sau đó tinh tế quan sát Đoàn Nam Phong.

Đoàn Nam Phong trước sau vẫn im lặng nhìn Tinh Vân, dù nhiều lần thỉnh giáo qua tài ăn nói của Tinh Vân nhưng anh cũng phải dùng một ánh mắt khác để nhìn nàng. Ngay từ lần đầu tiên giao tiếp với nhau, nàng đã chửi anh xối xả khiến anh ngậm miệng. Qua nhiều năm như vậy miệng lưỡi của nàng càng ngày càng bén. Xem ra nửa đời sau anh thực sự bị nàng “thuần hóa” rồi. Nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp về sau bên nàng bất giác anh lại thấy trong lòng vui vẻ.

Tinh Vân nói xong liền nhẹ nhàng đứng lên nhìn sang mẹ cô tươi cười nói xem như không có chuyện gì xảy ra: “Con đi lấy chè bưởi.”

Bảo Vy ngẩng đầu lên nói: “Nhớ lấy đá đó.”

Tinh Vân gật gật đầu đáp gọn: “Biết rồi.”

- --------------

Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).

http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!

Cám ơn các bạn!

Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.

https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.