Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 105: Phạm tội (cậu nhỏ cùng Chu Du, hắc hắc)



Chu Chú nhìn chằm chằm Đường Kiều, ánh mắt lóe lóe, bên trong cảm xúc nhiều lắm, Đường Kiều lười đi đoán.

Chu Chú cùng Đường Kiều ngồi một lát, sau đó không lâu, trong phòng tiệc mọi người cũng lần lượt tiến về một phía.

"Bọn họ đang làm cái gì vậy?"

" Tiệc tối từ thiện, quan trọng nhất đương nhiên là quyên tiền rồi."

Chu Chú nghiêng đầu, ở bên tai Đường Kiều nhẹ giọng nói.

"Chúng ta có thể chạy trốn hay không."

Đường Kiều cũng học Chu Chú, ở bên tai anh nói nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy không tình nguyện, muốn quyên tiền, tuy rằng không phải là cô tránh, nhưng Chu Chú không phải là của cô sao, thịt của cô đau.

Bộ dạng Đường Kiều như Chu Bái Bì này, ở trong mắt Chu Chú, thật là thú vị, cúi đầu, ở trên môi Đường Kiều không coi ai ra gì in một nụ hôn nhợt nhạt.

"Cũng không thể không đi, lát nữa anh có chuyện quan trọng muốn làm."

"Thật sự không thể không đi?"

Đường Kiều liếm liếm môi bị Chu Chú hôn, có chút chưa thỏa mãn.

Chuyện quan trọng gì chứ, cứ phải ở trong này mới làm được sao?

Trên cái thế giới này hình thức quyên tiền có rất nhiều loại, nói ví dụ như, ở trên đường vẫn hay có những hòm quyên tiền công cộng, hoặc là mấy người ôm hòm đi xin tiền quyên góp, bạn góp 100 đồng cũng là góp, bạn góp một đồng tiền này cũng là góp, không có ai có thể nói gì được bạn.

Hoặc ví dụ như, tự mình góp tiền vào một quỹ từ thiện nào đó, một vạn đồng tiền cũng là góp, 1000 đồng tiền cũng là góp, cũng sẽ không có người nào nói gì cả, bởi vì bạn không để lại tên tuổi, không có người biết bạn là ai, kể cả bạn có để lại tên tuổi, người khác cũng không thể quen biết bạn.

Nhưng mà, như loại này, lấy từ thiện vì danh mục làm tiệc tối từ thiện, không thể tùy tiện muốn quyên góp bao nhiêu cũng được.

Nếu người chủ trì gọi đến: "Tổng giám đốc công ty Cự Hằng, Chu Chú Tổng giám đốc Chu, quyên tiền 100 đồng."

Có thể nghe được sao?

Lắc đầu, Đường Kiều loại bỏ cảm giác lạnh người buồn nôn này.

"Ngoan, cố chờ thêm một lúc nữa, lát nữa là chúng ta có thể đi rồi, trước tiên em cứ ngồi ở đây, anh đi gọi Chu Du đền ngồi cùng em."

Đường Kiều cầm lấy khuy tay áo Chu Chú, có chút không muốn buông ra, "Vậy anh nhanh lên một chút."

"Tuân lệnh, vợ."

Chu Chú đứng dậy rời đi, trước khi đi lại hôn nhẹ lên môi Đường Kiều, Đường Kiều chỉ có thể choáng váng choáng váng đầu óc mà tiếp nhận, khi muốn thêm nữa, Chu Chú cũng đã đi rồi.

Có thanh âm cười khẽ truyền đến, "Vợ, buổi tối trở về sẽ bồi thường em."

Sau khi tiếng cười khẽ đã đi xa, Đường Kiều mới hồi phục lại tinh thần, oa hu, thật là đáng giận rồi. Đây là sắc dụ! ** sắc dụ trần trụi.

Đường Kiều ai oán nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Chú, haizz, dù sao anh cũng đi rồi.

Đường Kiều chăm chú nhìn một hồi, thẳng đến khi bóng dáng Chu Chú nhập vào đám người, mới thu hồi tầm mắt. Khi thu hồi tầm mắt quay lại, cũng không hẹn mà chạm vào một ánh mắt khác.

Đường Kiều đầu tiên là sửng sốt, lập tức hướng đối phương làm mặt quỷ, vừa cau mày vừa trợn mắt, cuối cùng, hướng đối phương không tiếng động phun ra mấy chữ: "Chị họ Đại Trương!"

Người kia khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn cô, nhưng cũng không có vấn đề gì, cô không cần hình tượng cô còn muốn mặt mũi.

"Làm cái gì vậy, bóp cái mũi như con heo vậy."

Người tới chính là Chu Du nằm vùng ở toilet, đợi đến khi nhìn thấy Đường Kiều mặt nhăn như mặt khỉ, nhịn không được vỗ vào ót của cô ấy một cái, ngẩng đầu lại vừa vặn thấy Chu Chú đang trừng mình.

Cô sai rồi cô sai rồi, là cô sai rồi được không? Cô thật hèn hạ.

Quay về phía Chu Chú là cái thế đầu hàng, Chu Du vô lực ngồi xuống bên cạnh Đường Kiều, cô là vật hy sinh, dữ dội vô tội.

"Cô mới là heo."

"Phải phải phải, tôi là heo, tôi hướng người khác làm cái mũi heo."

Chu Du lười cùng cô tranh cãi, nhường cô một lần, làm tròn trách nhiệm của vật hy sinh đi.

"Nhà ngươi cũng Chu Chú muốn làm cái gì vậy, thần thần bí bí, sẽ không phải là làm chuyện xấu đấy chứ?"

"Tôi làm sao mà biết được."

"Được, dù sao lát nữa sẽ biết."

Chu Du rướn cổ nhìn về phía Chu Chú vùa đứng, lúc này cũng đã không thấy bóng dáng của cậu ta đâu nữa rồi.

Hazzi, thật sự là một đám người kỳ quái.

"Các ngươi lần này làm này yến hội, tính toán thu bao nhiêu?"

Cô không muốn thịt của mình chịu đau, Amen.

"Kiểu gì cũng phải tám con số, cũng có thể lên đến chín!"

Chu Du một mặt lạnh nhạt nói qua, Đường Kiều nghe xong thiếu chút nữa ngã từ trên ghế sofa xuống.

Cướp, đúng là giật tiền mà!

"Lần trước cô cho Chu Chú làm hạng mục, kỳ thực là cố ý đi?"

Tám chữ số, đủ cho cô sống mấy đời rồi.

"Yên tâm đi, cũng không phải chỉ có người kia nhà cô đâu, cô gấp cái gì chứ. Nơi này nhiều người như vậy, trong đó có rất nhiều giàu mói nổi, vì muốn có quan hệ tốt với chính phủ, bọn họ nguyện ý bỏ ra số tiền này."

Cô không đồng ý, một chút cũng không nguyện ý rồi.

Đường Kiều cùng Chu Du nói chuyện, bên kia đã bắt đầu quyên tiền.

Bắt đầu tự nhiên là ngàn bài một điệu đọc diễn văn, vì quốc dân đảng vì nhân dân, vì đời sau, balabablabala. . . . . .

Thật vất vả chủ sự mới đọc xong bài diễn văn kinh điển, các bên hợp tác lại bắt đầu, vì hôm nay, vì ngày mai còn có ngày kia, balabalabala. . . . . .

Rốt cục, sau khi kết thúc, người chủ trì liền bắt đầu thu chi phiếu, thu một cái đọc một cái.

Đường Kiều trong đáy lòng thở dài một hơi, người chủ trì liên tục đọc vài cái tên, đều là mấy chục vạn mấy chục vạn, chung quy sẽ không để cho Chu Chú cũng đi theo quyên góp mấy chục vạn, mấy chục vạn rất nhiều nha.

Nhìn người chủ trì này cười mặt đầy nếp nhăn, dĩ nhên tiền này không phải của nhà cô.

"Phía dưới, xin mời tổng giám đốc Cự Hằng, Chu Chú Tổng giám đốc Chu lên phát biểu vài lời."

Khụ. . . . . .

Đường Kiều kém chút bị nước miếng của chính mình nghẹn chết, anh giả vờ cực kỳ tốt? Hôm nay tới không phải phú thì cũng là quý, làm sao có thể đến lượt anh lên nói chuyện cơ chứ.

"Chu Chú rất có tiếng?"

Hay là còn có gì cô không biết.

"Bình thường bình thường, ít nhất hôm nay người tới nơi này, 50% đều không biết cậu ta là ai vậy."

"Vậy tại sao lại mời anh lên phát biểu."

Làm cho giống như hồi đó hiệu trưởng lên phát biểu, cũng may anh không có mang theo bài diễn văn, bằng không cô tuyệt đối sẽ khinh bỉ anh.

Chu Chú nhận micro từ người chủ trì, ho một tiếng, Đường Kiều lập tức liền cảm thấy hình tượng Chu Chú chẳng khác gì nhà giàu mới nổi.

"Tổng giám đốc Chu hôm nay tính toán quyên góp bao nhiêu vậy?"

Người chủ trì cười chế nhạo, không hổ là chủ trì bên kia mời đến, giống y hệt như quỷ hút máu vậy.

"Ngài nói quyên góp bao nhiêu thì thích hợp đây?"

Chu Chú không có trực tiếp trả lời người chủ trì, mà là lại đem vấn đề hỏi lại người ta.

"Nói như thế nào cũng phải chừng trăm vạn đi?"

Dựa vào, Đường Kiều thiếu chút nữa không kiềm chế được, cô. . . cô cô thế nào không đi cướp đi, cho rằng hiện tại tiền dễ kiếm như vậy sao, chừng trăm vạn, bán mình đi không chừng may ra còn đủ.

Trên đài Chu Chú nháy mắt mấy cái, giống như lơ đãng nhìn, ánh mắt nhìn thoáng qua về phía Đường Kiều, sau đó nói, "Vậy thì một trăm vạn đi."

Dưới đài phát ra một trận vỗ tay cùng kinh hô, người chủ trì sắc mặt trong phút chốc nứt toác, đại khái không ngờ rằng Chu Chú lại có thể đáp ứng sảng khoái như vậy, hiện tạị đang ảo não tại sao không nói nhiều thêm một chút nữa.

Nhưng mà, dù sao người ta cũng là người làm việc chuyên nghiệp, không giống Đường Kiều như thế không lạnh không nhạt, rất nhanh khôi phục thần sắc.

" Tổng giám đốc Chu hôm nay hình như còn có chuyện gì muốn nói, là chuyện gì vậy?"

Ở phía dưới Đường Kiều bấu vào tay Chu Du, lực đạo này, giống như có thù oán sâu đậm vậy, Chu Du đáng thương, lại một lần nữa đảm đương vai trò vật hi sinh, liên quan gì tới cô chứ, cậu ta quyên tiền cũng không phải lấy trong túi của cô.

"Kiều Kiều, bình tĩnh một chút, cùng lắm thì buổi tối trở về bắt cậu ta ngủ phòng khách, bình tĩnh một chút, buông tay buông tay."

Tay cô đã bị cô ấy bóp cho xanh tím rồi.

"Được, ngại quá, xin mọi người một chút thời gian."

"Không có việc gì không có việc gì, tổng giám đốc Chu có chuyện gì cứ nói đi, tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ nha."

Chu Chú cũng không dài dòng nữa, "Hôm nay tôi đến, cũng không phải một mình, mà là đưa phu nhân của tôi cùng đến."

"Tổng giám đốc Chu tuổi trẻ như vậy đã kết hôn rồi sao?"

Người chủ trì tỏ vẻ tiếc nuối, Chu Du ở dưới đài đang nghe hăng say hận không thể cho ông ta một cái tát, lúc này diễn cái gì mà diễn chứ, không thấy được người ta đang chuẩn bị kích động sao.

"Đúng, đây chính là chuyện hôm nay tôi muốn nói, bởi vì tôi còn trẻ, cho nên phu nhân của tôi luôn luôn không có cảm giác an toàn, mặc kệ tôi nỗ lực thế nào cô ấy vẫn cảm thấy tôi còn rất trẻ, nê hôm nay, tôi muốn nói với cô ấy, mặc kệ tôi hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, hoặc là bảy mươi tuổi, tám mươi tuổi, tôi muốn dùng một bài thơ để nói rõ tấm lòng của mình.

Anh sẽ không thay đổi

Chính là sẽ không thay đổi

Cho dù phá

Nát

Từng mảnh đều là trung thành

Đồng thời, tôi cũng hi vọng, sau này mọi người khi nhìn thấy cô ấy, có thể gọi cô ấy một tiếng Chu phu nhân, chúng tôi đã lấy giấy kết hôn, trước tết Trung thu ba ngày sẽ cử hành hôn lễ, hoan nghênh mọi người đến chung vui."

Chu Chú nói xong dưới đài đã phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt, ào ào tò mò vị Chu phu nhân này là ai, cũng có không ít người đã nhìn về phía Đường Kiều.

"Đã như vậy, nếu mọi người không ngại xin mời Chu phu nhân lên đây, cho mọi người nhìn thấy, để sau này có gặp, sẽ gọi một tiếng Chu phu nhân."

Chu Du hút hút cái mũi, được rồi, cô tha thứ cho cô ấy, chuyện này cô ấy làm không sai.

"Phía dưới, xin mọi người nhường đường cho Chu phu nhân lên đây đi."

Mọi người nhìn theo ánh mắt Chu Chú về phía Đường Kiều, tự động chừa lại, nhưng hình như Đường Kiều còn chưa có lấy lại tinh thần.

"Kiều Kiều, đi lên đi."

Chu Du đẩy đẩy bờ vai cô, Đường Kiều có thế này mới lấy lại được tinh thần, nhìn về phía trên đài, Chu Chú mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt khóe miệng tất cả đều là tràn đầy ý cười, như tẩm gió xuân.

Giống như bị mê hoặc, Đường Kiều đứng lên, đi đến phía Chu Chú ở trên bục, ánh mắt mọi người dừng lại đi theo cô, cô lại có thể cảm thấy không có một chút sợ hãi nào.

Phảng phất một thế kỷ đã trôi qua, Đường Kiều rốt cục cũng đi lên sân khấu, trong ánh mắt đã không còn có thể nhìn thấy bất cứ một cái gì khác, chỉ có Chu Chú.

Người chủ trì lúc này rất là sát phong cảnh hỏi: "Chu phu nhân có cái gì muốn nói với mọi người không? Hoặc là, muốn nói với tổng giám đốc Chu."

Đường Kiều quay sang nhìn nhìn người chủ trì, lại nhìn sang Chu Chú, như là có chuyện muốn nói.

Chu Chú đưa microphone cho cô, Đường Kiều tiếp nhận, hít thở mạnh mấy hơi.

"Chu phu nhân muốn nói cái gì vậy?"

"Có thể hay không. . . . . ."

Đường Kiều nhìn xem đầu người dưới đài, tựa hồ có chút ngượng ngùng.

"Có cái gì không thể chứ, Chu phu nhân không cần ngượng ngùng, có cái gì thì cứ mạnh dạn nói ra đi."

Lúc này, Chu Chú cũng bước đến bên người Đường Kiều, nắm chặt tay trái Đường Kiều, giống như muốn truyền dũng khí cho cô.

Đường Kiều lại mạnh hít mạnh vài hơi nưa, sau đó như bằng bất cứ giá nào, ngẩng đầu, "Có thể bớt tiền quyên góp lại không?!" (-_-!!!)

Ách. . . . . .

Người chủ trì, thậm chí tất cả mọi người dưới đài, còn có mấy vị lãnh đạo ngồi bên cạnh, tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Ha ha. . . . . .

Trong đám người, không biết ai phát ra một tiếng cười, sau đó chính là một trận thanh âm ha ha, trong lúc nhất thời, toàn bộ trong phòng tiệc tất cả đều là tiếng cười, rất nhiệt náo.

Đường Kiều lặng lẽ lui hai bước, có chút sợ hãi giương mắt nhìn phản ứng của Chu Chú, nghĩ rằng , xong rồi, cô lại gặp rắc rối rồi.

Bất quá, giống như Chu Chú cũng không có quá để ý việc này, vẫn là một mặt cười ôn hòa nhìn Đường Kiều.

Lấy micro từ trong tay Đường Kiều, Chu Chú nói với mọi người dưới khán đài: "Ngượng ngùng, phu nhân của tôi luông nghi ngờ rằng tôi sẽ không nuôi nổi cô ấy, tuy rằng trong nhà tất cả việc lớn việc nhỏ đều do cô ấy quyết định, nhưng mà chuyện quyên góp tiền hô nay, vẫn là tôi quyết định. Đàn ông mà, ngẫu nhiên cũng muốn làm chủ, tuy rằng tiền làm chủ này đến cuối cùng cũng không phải cho tôi."

Chu Chú nửa là khoe ra nửa là từ tốn cười, làm cho mọi người lại cười ồ lên, Đường Kiều cắn cắn môi, một mặt uể oải, tùy ý Chu Chú nắm tay cô, cùng nhau đi xuống.

Hazzi, cái này triệt để mất sạch mặt mũi rồi.

"Vợ à, đừng uể oải, anh không dọa em."

Đường Kiều sau khi nghe xong lời này của Chu Chú, tâm tình chẳng những không khá lên, ngược lại càng thêm uể oải rồi.

"Chu Chú, tiền này không thể lấy về một ít sao?"

Ách. . . . . .

Cái này đến lượt Chu Chú tê liệt rồi.

Anh còn tưởng rằng của cô uể oải là vì. . . . . . Không ngờ cô như thế là vì tiền kia, xem ra, anh thật sự là đánh giá cao chỉ số thông minh của chị hai Đường này rồi.

"Không có việc gì, quyên góp thì quyên góp, anh lại kiếm trở về là được."

"Vậy thì phải kiếm bao lâu cơ chứ."

Đường Kiều khóc, nhớ năm đó tiền lương một tháng của cô mới có chừng ba ngàn, tính không ăn không uống ba năm cô mới để dành được một số tiền như vậy, anh chỉ một câu nói, tất cả đều quyên góp.

Hu. . . . . . thật là chơi đùa phá sản.

"Được rồi, không phải vừa rồi em muốn về nhà hay sao, hiện tại chúng ta về nhà thôi."

Tất nhiên là phải về nhà sửa đổi lại một chút quan điểm của cô, phản ứng này của cô, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Chu Chú nắm tay Đường Kiều đi đến trước mặt Chu Du, "Chúng tôi tính toán đi về trước, chị thì sao?"

"Đúng lúc, đi nhờ xe."

Chu Du xoa xoa ánh mắt, nhếch môi cười cười.

Chu Chú dưới đáy lòng thở dài một hơi, tất cả mọi người đều bị anh làm cảm động, vì sao chị hai nhà anh cũng chỉ có nghĩ đến tiền thôi cơ chứ?

Nói là đi nhờ xe, kỳ thực là không thuận chút nào, từ Đào viên khách sạn đến nhà Chu Chú cùng đến nhà Chu Du hoàn toàn là hai hướng khác nhau, nhưng mà, Chu Du dù sao cũng là con giá, cô nói thuận, vậy thì thuận đi.

Chu Chú lái xe trước đưa Chu Du về trước, khi Chu Du xuống xe, ý đồ dụ dỗ Đường Kiều.

"Kiều Kiều, buổi tối muốn ở lại chỗ tôi không?"

Không để cho Đường Kiều hịp suy nghĩ, Chu Chú nghiêng người một cái, bốp một tiếng, đóng cửa xe vào, sau đó đạp phanh đi mất, để lại cho Chu Du một cái mông xe khêu gợi.

Chu Du chau chau mày, không gọi là bĩu môi, vênh váo cái gì, dù sao cô cũng chỉ nói vậy thôi, cô mới không muốn cùng Đường Kiều kia hai người ngủ cùng nhau đâu, phụ nữa đã kết hôn càng ngày càng dong dài, xem ra là hệ thống tự động thăng cấp, nếu là như thế này, cô cả đời đều không cần lập gia đình, cả đời.

Chu Du quay đầu lại đi về phía nhà mình, lên lầu, lấy chìa khóa từ trong túi da ra, trong đêm tĩnh mịch tiếng chìa khóa vang lên thật vang dội.

Mở cửa, Chu Du rút chìa khóa ra, đẩy cửa vào, vừa mới chuẩn bị đóng cửa bật đèn, một bóng dáng bỗng nhiên tiến vào, Chu Du quát to một tiếng, lại bị mắc kẹt ở yết hầu, bởi vì miệng đã bị người ta bịt lại.

Chìa khóa trong tay Chu Du rơi trên mặt đất, âm thanh vang dội lại vang lên, cô ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, bóng đen kia một cước đá lên cửa, tay đã không che miệng Chu Du nữa, nhưng Chu Du vẫn kêu lên.

Chu Du mắt không chớp nhìn chằm chằm bóng đen trước mắt, chẳng biết lúc nào, lệ đã chảy tới bên má.

Là anh là anh, cô cảm nhận được, dù là trong bóng đêm, cô cũng nhận được, bàn tay anh, bóng dáng của anh, còn có, môi của anh. Tất cả của anh, hóa thành tro cô cũng nhận ra được. . . . . .

Bóng đen kia đẩy người Chu Du, để ở trên tường, môi liền hạ xuống.

Giống như gấp gáp cái gì, lại mạnh vừa vội, một mùi rượu nồng đậm xông vào, trong lúc lòng người mê loạn, Chu Du hừ nhẹ một tiếng, nguyên bản bị đặt trên tường hai tay đã ôm lấy cổ người nào đó, trong bóng đêm, hai người im hơi lặng tiếng hôn, giống như người chết đuối, vội vàng hút lấy dưỡng khí trong miệng đối phương, lời lẽ trong lúc dây dưa, tất cả đều là **, không thể tự kềm chế **.

Công tắc đèn phòng khách ở ngay bên cạnh Chu Du, bốp một tiếng, đèn được bật lên, một căn phòng rộng rãi.

Người tới buông môi Chu Du ra, nhưng không có lùi lại, cái trán nhẹ nhàng chạm vào lông mày Chu Du.

Trên mặt Chu Du tất cả đều là nước mắt, trang điểm trên mặt đã bị nhòe hết rồi, nhưng cô đã không nhịn được nữa rồi.

Kéo ra một chút khoảng cách, Chu Du nâng hai mắt đẫm lệ lên, nhìn người tới.

"Anh đến làm gì, anh đến làm gì chứ, tôi cũng không trêu chọc anh, anh đến đây làm gì cơ chứ?"

Vừa nói ra đã nấc lên, đây là người cô ngày nhớ đêm mong.

Người tới nhìn Chu Du khóc hoa mặt, dùng đầu ngón tay xoa xoa, phát ra một trận buồn cười.

"Còn có thể nhận ra tôi là ai, khóc xấu chết đi được."

Người tới chính là vị thần trong mắt chị hai Đường, cậu nhỏ Đường. Cô có thể cho rằng, vị thần này, rốt cục muốn ăn khói lửa hay không.

Chu Du một trận ai oán, hờn dỗi nói.

"Xấu thì xấu, ai cho anh nhìn."

"Không phải em nói từ nay về sau, muốn gọi anh là cậu sao, ngoan, gọi một tiếng cậu đi."

Có lẽ là do uống rượu, bình thường cậu nhỏ Đường rất ít khi mặc áo sơ mi trằng, bởi vì vừa mới nhiệt tình với Chu Du, cúc áo sơ mi đã bị mở ra vài cái, lộ ra vòm ngực rắn chắc. Hơn nữa thanh âm cậu nhỏ Đường lúc này trầm thấp, còn có câu cậu kia. . . . . .

Chu Du chỉ cảm thấy toàn thân mềm đi.

Chẳng lẽ lưu manh có thể truyền nhiễm sao? Cùng nữ lưu manh Đường Kiều này ở cùng nhau lâu, cô cũng thành lưu manh rồi sao?

Chu Du chỉ cảm thấy cả người như bị lửa thiêu đốt, lại bất chấp gì khác, lại bổ nhào mạnh một cái, bám chặt vào trên người cậu nhỏ Đường, miệng không ngừng kêu.

"Cậu, cậu, cậu, cậu. . . . . ."

Tiếng cười nhẹ liên tục không ngừng phát ra từ trong ngực cậu nhỏ Đường, "Em như vậy, làm tôi có cảm giác muốn phạm tội?"

"Phạm tội không tốt sao?"

Đem trọn cái mặt chôn vào trong vai gáy cậu nhỏ Đường, Chu Du cố gắng hấp thụ nhiệt từ một vòm ngực ấm áo khác.

"Cái này phải đợi phạm tội xong mới biết được."

Nói xong, cậu nhỏ Đường bế Chu Du lên, dựa vào sức lực nhanh nhạy của quân nhân, hoàn toàn có thể bế Chu Du vào phòng ngủ. Tuy rằng uống không ít rượu, bước chân vẫn thập phần vững vàng.

Đặt Chu Du lên trên giường, cậu nhỏ Đường xoay người chuẩn bị đi ra, Chu Du vội vàng đứng dậy, mạnh mẽ ôm lấy eo của anh.

"Không đi không đi, em không cho anh đi."

Anh lại muốn đi, tất cả đều là mộng, tất cả đều là mộng.

Cậu nhỏ Đường xoay người, hơi thở có chút bất ổn."Không đi không đi, tôi đi chuẩn bị nước lau mặt cho em, nhìn bộ mặt lem luốc này thật xấu xí."

"Không cần, anh ôm em đi."

Chu Du ôm thắt lưng của anh không chịu buông, nếu đây là mộng, vậy thì để cho cô say mê một chút đi.

Cậu nhỏ Đường bất đắc dĩ, đành phải hạ thấp thân mình, ôm người lên, ôm vào phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.