Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 116: Đại kết cục 9



Ngày rất nhanh đã đến đêm trước. . . . . .trung thu.

Nói cách khác, ngày hôn lễ của Chu Chú với Đường Kiều. . . . . . gần.

Từ ngày Đường Kiều và Chu Du kết thúc không vui vẻ, từ đó về sau cũng chưa nhắc đến tên Chu Du, người chị em tốt giống như mỡ trong mất, bây giờ như chặt đứt mọi quan hệ.

Chu Chú cũng không dám ở trước mặt Đường Kiều nhắc đến cái tên Chu Du, chính là một ngày kia Chu Chú ở dưới lầu không tìm thấy Đường Kiều, lúc lên lầu, thấy Đường Kiều đang ngồi ở trong phòng xem cái gì đó ngẩn người, cửa không khóa, Chu Chú nhẹ nhàng tới gần, đợi đến khi nhìn thấy vật ở trong tay Đường Kiều thì sửng sốt một chút.

Đây, là Chu Du.

Đường Kiều nhìn chằm hai chữ Chu Du này, mày nhíu gắt gao, thật lâu sau cũng không có động tĩnh.

Chu Chú từ phía sau lưng ôm lấy Đường Kiều, "Vợ, làm sao vậy?"

Sau đó ra vẻ kinh ngạc nhìn thiệp mời trên tay Đường Kiều.

"A, đây không phải Chu Du sao, anh nghĩ chúng ta nên ghi rõ cô ấy cần mang bao nhiêu tiền mừng."

Nói xong lời này, Chu Chú cẩn thận quan sát sắc mặt Đường Kiều, Đường Kiều vẫn chưa động, giống như chưa nghe thấy lời Chu Chú, đang lúc Chu Chú muốn nhụt chí, Đường Kiều rốt cục cũng hé răng rồi.

"Được."

Chu Chú còn chưa phản ứng kịp, đang chuẩn bị muốn hỏi Đường Kiều có ý gì, Đường Kiều lại nói thêm một câu."Được, viết nhiều một chút."

Chu Chú nhếch môi không tiếng động cười cười, cọ vào đầu Đường Kiều, hai tay từ phía sau quấn đến phía trước, đặt ở chỗ bụng dưới của Đường Kiều, chậm rãi vỗ về, giống như muốn chào hỏi cục cưng ở trong bụng Đường Kiều.

"Vợ, em thật tốt."

"Như vậy, chồng yêu, lễ phục đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Đường Kiều đặt tấm thiệp xuống vỗ vỗ mặt Chu Chú.

Ngày đó cô lên thiên nhai, thấy được một tấm thiệp, nói như vậy nói: "Phụ nữ cần phải quý trọng, trước khi kết hôn dính lấy bạn, quyến luyến bạn, yêu chiều bạn, đủ mọi hành vi quái dị để yêu thương bạn. Bởi vì sau này, khi kết hôn rồi, tất cả đều không còn nữa."

Đường Kiều cắn cắn môi, oán hận nghĩ, anh dám!

Nhưng mà, có đôi khi cô cảm thấy Chu Chú cũng quá dính lấy cô, một phút không gặp, đã giống như muốn lấy mạng của nah, anh phải tìm lung tung khắp thế giới.

Haizz, Chu Chú thở dài, cúi gằm đầu, "Cái này lát nữa đi làm, vợ đại nhân."

Lễ phục đã đưa cho người ta cầm về, chẳng qua có nhiều chỗ cần sửa, đây cũng thật khổ cho Chu Chú một đại nam nhân, mặc dù anh cũng không đến mức. . . , nhưng cũng là nam nhân, chuyện này thật sự không phải là am hiểu của anh, nhưng anh lại không đồng ý mượn người khác, đương nhiên, Đường Kiều cũng không nguyện ý.

Có đôi khi cô đến phòng khách tìm anh, nhìn thấy lễ phục trải trên giường, còn có ngồi ở bên giường, Chu Chú vừa lấy thước đo vừa lấy cây kéo, cau mày nghiêm túc nghiên cứu.

Đường Kiều cảm thấy mình thật vô sỉ, thật thấp cấp.

Có một người đàn ông yêu cô như vậy, nguyện ý vì cô khổ cực như vậy, cô còn có cái gì không thỏa mãn chứ?

Hôn lễ còn hơn mười này nữa là tới, Đường Kiều hình như đang làm một chuyện vô cùng thần bí.

Chuyện này làm Chu Chú buồn rầu không thôi, bởi vì lúc Đường Kiều làm việc này, từ đầu sẽ không cho anh đến gần. Nhưng lại giao cho anh một nhiệm vụ khó nhằn, chính là chuyện lễ phục.

Vì thế, lúc này Chu Chú cảm thấy thật là không có biện pháp rồi.

"Vợ, em muốn làm gì, thế nào cũng phải bản thân tự mình đi làm sao, anh giúp em làm không được sao? Hiện tại em đang có cục cưung, nếu không cẩn thận, đụng chạm này nọ thì phải làm sao bây giờ?"

Chu Chú vừa mới nói xong, trước khi kết hôn tổng hợp lại, các bệnh trước khi sinh tổng hợp lại, các loại đều tổng hợp hết lại với nhau, Đường Kiều vô cùng tức giận bèn cho một cái tát.

"Anh có thể nhìn em một chút không?"

Chu Chú ủy khuất vuốt nhẹ bên mặt vừa bị tát, "Người ta đây là lo lắng cho em."

"Câm miệng, không cho ở trước mặt em nói người ta, đây là từ chỉ con gái mới dùng."

Anh là nam nhân, là nam nhân tốt sao?

"Người ta. . . . . ."

Chu Chú còn muốn nói tiếp, Đường Kiều lại cho thêm một cái tát nữa vào bên mặt còn lại của Chu Chú, Chu Chú đành phải hai tay xoa mặt, dùng đôi mắt đáng thương tội nghiệp nhìn Đường Kiều.

Đôi mắt nhỏ này, khoan hãy nói, thực sự có tác dụng, Đường Kiều lập tức có cảm giác tooij ác.

"Được rồi được rồi, là em không đúng, không có việc gì, em sẽ hẹn gặp mấy phụ nữ có thai, cũng sắp làm mẹ nên trao đổi ít kinnh nghiệm, không có việc gì , ngay tại bên cạnh bệnh viện, em khám thai xong sẽ đi luôn, không đi chỗ khác."

Nâng mặt Chu Chú lên, Đường Kiều hôn ở một bên một cái, đúng với câu nói đánh ba cái liền cho một viên kẹo ngọt.

"Nhưng mà cũng không cần ngày nào cũng phải khám thai mà."

Anh cũng không phải cô, nào có thể làm ăn lung tung như vậy được.

"Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì, em thích chơi cùng bọn họ không được sao?"

Đường Kiều không kiên nhẫn, trở mặt quát luôn.

Chu Chú lập tức liền thỏa hiệp, "Được được được, em nói thế nào thì là thế ấy đi."

Dưới chân núi nữ nhân là lão hổ, đúng là lão hổ mà.

Mỗi ngày Chu Chú đưa Đường Kiều đến bệnh viện, sau đó chờ Đường Kiều gọi điện thoại cho anh, anh lại đánh xe tới đón, Đường Kiều không điện thoại thì không cho anh xuất hiện. Chu Chú bất đắc dĩ, chỉ phải làm theo.

Kỳ thực Đường Kiều căn bản là không hẹn người nào, bên cạnh bệnh viện có một phòng khám tâm lý khá nổi tiếng, Đường Kiều gần đây luôn đến đó ngồi hai giờ, kỳ thực cũng không có chuyện gì đặc biệt, cũng chỉ là mỗi ngày nửa nằm ở ghế da trong phòng, tám gẫu cũng nữa bác sĩ tâm lý, có hay không đều được, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.

Tuy rằng người ta là bác sĩ, nhưng mà nói chuyện nhiều lại là Đường Kiều, giống như là người già, lải nhải không dứt.

Tính khí của nữ bác sĩ này so với Đường Kiều tất nhiên là tốt hơn nhiều, phần lớn tình huống đều là, người ta lẳng lặng nghe Đường Kiều lẩm bẩm, thỉnh thoảng thêm vào một hai câu, thể hiện lập trường của mình, cũng nói ra quan điểm của bản thân.

Đường Kiều đôi khi cũng cảm thấy bác sĩ nói đúng, nhưng vài lần cũng phản bác, bình thường giờ phút này, bác sĩ sẽ bình thản nói một câu, "Cô cho rằng tôi sai, vậy thì chứng minh cô đúng đi."

Cô. . . . . . Đương nhiên là không chứng minh được.

Cho nên, thỉnh thoảng bác bỏ, về sau, Đường Kiều liền căn bản không phản bác, cục diện ban đầu là cô nói, cũng biến thành đại đa số đều là bác sĩ nói.

Nhưng Đường Kiều vẫn thật thích tán gẫu cùng cô ấy.

Lúc đang nói đến chuyện cậu nhỏ Đường cùng Chu Du, Đường Kiều dừng lại hỏi, "Bác sĩ, cô nói tôi làm thế có đúng không?"

"Cũng đúng, cũng không hoàn toàn đúng."

Làm như một người ngoài cuộc, nữ bác sĩ cho ra một đáp án đứng trọng tâm, cái này làm Đường Kiều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô biết, tuy rằng cậu nhỏ cùng Chu Chú không có nhằm vào chuyện này nói cái gì, nhưng cô biết bọn họ nhất định cho rằng cô sai, cô cố tình gây sự, bọn họ thỏa hiệp với cô cũng bất quá là sợ nhìn cô mang thai, sở cô thương tổn bản thân lại làm tổn thương đến cục cưng thôi.

"Sự việc là như này?"

"Đầu tiên, cô tức giận vì chuyện này, điểm ấy không sai. Bởi vì này hai người, một người là cậu của cô, một người là bạn thân nhất."

"Không rõ."

Đường Kiều tỏ vẻ nghi hoặc.

"Chúng ta hiện tại đến đổi cảnh tượng, trong đầu cô nghĩ như vậy một chút. Nếu, nếu lời nói, bắt đầu cô biết rõ chẳng phải bọn họ ở cùng nhau, mà là bạn tốt của cô, cô ấy thích cậu của cô."

"Tôi đương nhiên là không đồng ý."

Điểm ấy không cần hoài nghi.

"Được, sau khi cô không đồng ý, cô ấy vẫn là kiên trì, hơn nữa vì chuyện này ăn không ngon ngủ không tốt, làm như cô ấy là bạn tốt nhất của cô, cô sẽ làm như thế nào chứ?"

Nữ bác sĩ nói tới đây thì dừng lại, chờ Đường Kiều tiêu hóa lời của cô.

Đích xác, lời nói này của nữ bác sĩ làm Đường Kiều lâm vào trầm tư, cô do dự rồi.

"Có lẽ cô sẽ giúp đỡ cô ấy đúng hay không?"

Đường Kiều hơi há mồm, muốn phản bác, muốn nói là cô ấy sai, nhưng giống như lời bác sĩ đã nói, cô lại không chứng minh được mình đúng.

"Địa vị của cậu cô trong lòng cô là như thế nào?"

"Người duy nhất có thể ỷ lại."

"Vậy còn chồng cô thì sao?"

Nữ bác sĩ không cho Đường Kiều cơ hội để thơi, một vấn đề lại nối tiếp một vấn đề vứt cho cô.

"Anh. . . . . . anh ấy vẫn còn trẻ, anh ấy còn kém tôi ba tuổi."

"Ngoại trừ anh ấy nhỏ tuổi hơn cô, anh ấy còn có cái gì khiến cô không hài lòng sao?"

Không có, Đường Kiều lắc đầu, anh làm cái gì cũng khiến cô thật vừa lòng, trừ bỏ nhỏ tuổi hơn, mỗi mọt chuyện anh đều làm rất tốt, chính bởi vì như vậy, anh ưu tú như vậy, lại trẻ tuổi như vậy. . . . . . Cho nên cô mới có cảm giác không an toàn như vậy.

"Nếu, tôi nói là nếu, ngày sau, chồng cô yêu một cô gái khác, cô sẽ làm như thế nào?"

"Bỏ đi, nếu thực sự có một ngày như vậy."

Đường Kiều không cần nghĩ ngợi trả lời luôn.

Nữ bác sĩ buông tay, đã có được toàn bộ tin tức cô muốn.

"Cô xem, đây là nguyên nhân vì sao cô luôn luôn bất an."

Hả?

"Từ đầu đến cuối cô đều để cho mình một con đường lui, vừa rồi tôi nói nếu chồn cô yêu người phụ nữ khác, một chút phản bác cô cũng không có, điều này chứng minh rằng trong lòng cô đã tững nghĩ đến vấn đề này rồi. Cô đã tìm cho mình một con đường lui thật tốt, đường lui này chính cậu của cô, khi bạn tốt và cậu cô yêu nhau, cô liền cảm thấy người khác chặt đứt đường lui của cô, loại bất an của cô với chồng của mình lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tựa như lời tôi nói vừa rồi, cô tức giận vì chuyện này, bất kỳ người bình thường nào đều sẽ có phản ứng như vậy, nhưng vì chuyện này mà cô làm tổn thương người yêu của mình, đây là cô sai, anh cũng có thể không để ý đến cô, nhưng anh lại đi cam tâm tình nguyện bị cô thương hại, nguyên do trong này, tôi nghĩ tôi không cần nói, cô cũng biết rồi."

Nữ bác sĩ nói xong, Đường Kiều cũng không có lập tức nói tiếp, mà trầm mặc thật lâu, trải qua một thời gian lâu như vậy, lần đầu tiên có người nói cho cô biết, cô sai.

Tuy rằng trong lòng cô hiểu rõ, nhưng nhận thức như vậy, cô cần từ từ tiêu hóa một phen.

"Tôi nên làm như thế nào đâu?"

Thật lâu sau, Đường Kiều mở miệng hỏi.

Nữ bác sĩ cười cười, "Đầu tiên, nhắn tin cho bạn cô, xin lỗi cô ấy, sau đó gọi điện cho chồng cô, nói cho anh biết, cô yêu anh, sau đó bảo anh đến đón cô là được rồi."

"Cứ như vậy?"

"Ừ, đúng như vậy, nhớ kỹ, cô muốn khai thông bản thân, toàn tâm toàn ý yêu chồng mình, tin tưởng anh ấy. Những điều cần nói tôi cũng đã nói, nói vậy cô cũng hiểu rồi, sau này cô có thể không cần đến đây nữa, đương nhiên, nếu cô muốn cùng người khác chia sẻ hạnh phúc, hoan nghênh cô tùy lúc có thể đến tìm tôi, không thu phí đâu."

Nữ bác sĩ ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu Đường Kiều, giống như là đối với đứa nhỏ.

Đường Kiều bỗng nhiên thật thích cô ấy, "Lần sau tôi có thể giới thiệu bạn tôi cho cô không?"

"Đương nhiên, bất quá tôi lại càng chờ mong làm mợ nhỏ của cô."

"Tôi cảm thấy mình thật mệt, địa vị bỗng chốc giảm xuống nhiều như vậy."

"Không, cô nên cảm thấy mình kiếm được nhiều, ngày sau thêm một người cho cô và tiểu bảo bảo trong bụng hồng bao, cô nên vụng trộm vui vẻ."

Nữ bác sĩ nói xong, cùng Đường Kiều đối diện một giây, hai người nhìn nhau cười to, tựa hồ thật vui vẻ.

Tốt lắm, lại thành công một lần nữa.

Nữ bác sĩ phương pháp nghe rất đơn giản, kỳ thực chân chính nhận làm cũng không dễ dàng.

Đường Kiều cảm thấy, trình tự này cô vẫn nên sửa một chút, gọi điện thoại cho chồng cô đến đón trước đã.

"Được, Kiều Kiều, tốt lắm sao?"

"Ừ, anh đến đón em đi."

"Tốt, em chờ anh, lập tức tới ngay đây."

"Đừng nóng vội, em ở đây chờ anh, không vội, anh lái xe chậm một chút."

Chu Chú ở đầu kia điện thoại hiển nhiên còn chưa có phản ứng kịp, Đường Kiều rất ít khi nói như vậy đối với anh, tuy rằng thật ấm áp, làm anh thật cảm động, nhưng mà, có phải có chút. . . . . . Không bình thường?

Nhưng Chu Chú đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức ở trong điện thoại hỏi vợ anh có phải không bình thường hay khônng, để điện thoại xuống, Chu Chú cầm chìa khóa đi, đến phía bệnh viện.

Những lần trước, mỗi lần Chu Chú lái xe tới đón, Đường Kiều đều đã đứng ở cửa bệnh viện chờ, nhưng hôm nay Chu Chú tìm nửa ngày, cũng không nhìn thấy người đâu.

Chu Chú lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Đường Kiều.

"Kiều Kiều, anh đến rồi, em ở đâu, anh không nhìn thấy em."

Đường Kiều cười khẽ, anh đương nhiên không thấy cô rồi, cô vẫn còn chưa đi ra ngoài mà.

"Anh nhìn về phía bên trái bệnh viện xem, có phải nhìn thấy một tấm biển đề phòng khám tâm lý không?"

"Thấy rồi."

Chu Chú nhíu mày, nhìn chằm chằm mấy chữ này.

"Em ở lầu hai, anh đi lên đi."

Đường Kiều nói xong cúp điện thoại, sau đó cười cười với nữ bác sĩ, "Hôm nay tôi sẽ giới thiệu chồng tôi cho cô."

Chu Chú mang một bụng nghi vấn, đi lên lầu hai theo như lời Đường Kiều nói, gõ cửa hai lần, bên trong truyền đến âm thanh nhẹ nhàng du dương.

"Mời vào."

"Chồng cô đến đây."

Đường Kiều chính là cười, có chút ngốc hề hề.

Chu Chú đẩy cửa, nữ bác sĩ khoa trương phát ra một tiếng thét kinh hãi.

"Oa oa, rất tuấn tú."

Đường Kiều da mặt rất dày nhận lời đáng giá của nữ bác sĩ với chồng cô, nhưng mà Chu Chú có chút ngượng ngùng, tiến lên ôm eo Đường Kiều, sau đó hướng về phía nữ bác sĩ gật gật đầu.

"Xin chào."

"Xin chào."

"Chu Chú, đây là bạn mà em mới quen, đúng rồi, bác sĩ, cô tên là gì nhỉ."

Chu Chú thay cô xấu hổ, rõ ràng nói người ta là bạn mới, mà ngay cả người ta tên gì ccungx không biết.

"Hai người gọi tôi là chị Linh là được rồi, được rồi, đi thôi, cô cứ ngây ngốc tại chỗ này của tôi, nhưng tôi lại muốn thu phí nha."

Nữ bác sĩ vội vã đuổi người, thật chết người, hai người trẻ tuổi này, làm hại cô cũng muốn có chồng rồi.

"Này chị Linh, chúng tôi đi trước đây."

"Ừ, nhớ lần sau giới thiệu bạn cô cho tôi."

"Được."

Trên đường trở về, tâm tình Đường Kiều tốt lắm ngồi ở ghế sau ngâm nga một bài hát, Chu Chú mặc dù đầy mình nghi vấn, nhưng suy nghĩ vì an toàn, quyết định vẫn là đợi đến lúc về nhà rồi hỏi sau đi.

Chờ đến lúc về đến nhà bà ngoại, trong nhà không có người, Đường Kiều kỳ quái nhìn bốn phía.

"Ông bà ngoại đi đâu rồi?"

"Bọn họ đến khách sạn chuẩn bị một chút rồi."

Lúc này bụng Đường Kiều đã có một chút lồi, Đường Kiều vong tình nhảy lên một chút, Chu Chú lập tức đè chặt cô, trái tim anh không chịu được loại kích thích như vậy.

"Vợ, em nhẹ chút."

"Chồng, mọi người thật vất vả, em yêu anh."

Nữ bác sĩ dạy chiêu thứ nhất, nói cho chồng cô yêu anh, hắc hắc.

"Anh cũng yêu em."

Chu Chú hôn nhẹ ở trên môi Đường Kiều, bỗng nhiên nhớ tới, anh còn có rất nhiều vấn đề chưa hỏi đến, bị cô ngoặt trái ngoặt phải, tí nữa thì quên mất.

Ôm Đường Kiều ngồi lên ghế sofa, Chu Chú rót một chén nước đưa lên miệng cho cô uống.

"Kiều Kiều, e, vừa ở đó làm gì vậ?"

Uống hai ngụm nước, Đường Kiều liếm liếm môi, giống như cảm ơn, hôn hôn Chu Chú.

"Gặp bác sĩ."

Bác sĩ tâm lý thật sự công việc kiếm tiền hạng nhất, cô mỗi ngày ở nơi đó ngốc hai giờ mà thôi, hai giờ 3000 kia, chẳng khác cướp giật là mất.

"Đây không phải. . . . . ."

Chu Chú muốn nói chính là, đó không phải là phòng khám tâm lý sao? Nhưng lời đến môi lại nuốt trở lại, bởi vì anh không xác định có thể nói hay nói.

"Đúng, đó là phòng khám tâm lý, em biết, em cũng không đi nhầm."

"Vậy em. . . . . ."

"Chu Chú, em yêu anh, rât yêu anh."

Cho nên nguyện ý vì anh thay đổi bản thân, không phải là cậu nhỏ sao, a a, nhanh chóng tiếp cận, cô nhất định có thể ở dưới.

Trong lúc nhất thời, hai người không nói gì nữa, mà là nụ hôn ngày càng sâu này.

"Này này này, tôi nhìn thấy cái gì, này này này, cái gì tôi cũng không nhìn thấy nha."

Nghe được thanh âm, hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy mấy người đứng ở cửa.

Ông bà ngoại Đường, cậu cả mợ cả, còn có cha mẹ Chu Chú, đương nhiên, lần này tiểu bằng hữu Tuấn Khanh cũng tới rồi.

Người nói chính là mợ cả, vừa nói vừa che mắt lại, lại còn he hé ra quang minh chính đại nhìn.

Đường Kiều nháy mắt đỏ mặt lên, nói, kỳ thực cô chẳng phải cái người dễ dàng thẹn thùng, nhưng mà, ba mẹ Chu Chú cũng đang ở đây, dù sao còn chưa có làm quen.

"Cậu. . . . . ."

"Cậu thật sự cái gì cũng không thấy được."

Mọi người đi vào trong nhà, cậu cả Đường vẫn còn trêu ghẹo.

"Được rồi, anh đừng trêu con bé nữ, anh nhìn xem mặt Đường Kiều đã đỏ hết lên rồi còn gì."

Phốc, mợ, người. . . . . . Cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.

Chu Chú trước kêu bà ngoại ông ngoại, sau đó lại chào cậu mợ, cuối cùng rốt cục đến phiên ba mẹ mình rồi."Ba mẹ, làm sao hai người lại ở đây?"

"Vốn là đến thăm Kiều Kiều, gọi điện thoại đến, lão sư trưởng nói Kiều Kiều đi bệnh viện, vừa khéo bọn họ muốn đi xem khách sạn, chúng ta liền đi cùng luôn.”

Người một nhà vây quanh cái bàn ngồi xuống, Đường Kiều tính toán đi rửa hoa quả, bị Chu Chú một phen đè lại.

“Em đừng động, anh đi làm cho.”

Mẹ Chu che miệng cười, “A, xem này đau lòng vợ mạnh mẽ.”

Ba Chu cũng vui vẻ, “Người trẻ tuổi thôi.”

Bạn nhỏ Tuấn Khanh ôm con chuột của mình, đứng ở trước mặt Đường Kiều.

“Chị, sau khi chị sinh tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo có phải gọi em là cậu không.”

Đường Kiều hơi há mồm, khụ. . . . Đợi chút, chờ cô tính đã.

Nhìn Đường Kiều một mặt rối rắm, mọi người lại cười vang một trận.

“Thân ái, không cho chê cười chị.”

Chu Chú rửa xong trái cây xong đi ra đặt đĩa hoa quả lên mặt bàn, lấy tay nhéo nhẹ mũi bạn nhỏ Tuấn Khanh, bao che khuyết điểm nghiêm trọng.

Bất quá, nhéo quá mạnh mũi bạn nhỏ Tuấn Khanh rồi. Lau nước trên mũi, bạn nhỏ Tuấn Khanh nghiêm mặt nói.

“Em không có bắt nạt chị ấy, em đang hỏi chị ấy một vấn đề.”

“Chị em đầu óc đơn giản, vấn đề em hỏi rất phức tạp chính là bắt nạt cô ấy.”

Dựa vào, em gái nhà anh.

Anh mới ngốc, cả nhà anh mới ngốc.

Hu. . . . cô khóc, cả nhà anh không phải cũng bao gồm cả cô sao, còn có tiểu gia hỏa trong bụng chưa đi ra.

Ha ha, mọi người cười to một trận, mỗi lần ở cùng cô dâu mới, đều có thể khiến mọi người vui vẻ cười đùa không thôi.

“Chu Chú!”

“Được rồi được rồi, không cười nữa.”

Thật sự không thể cười nữa, nhìn sắc mặt Đường Kiều tối tăm, anh có một loại dự cảm, buổi tối anh sẽ chết cực kỳ thảm.

Vốn kế hoạch ban đầu của Chu Chú là trước hôn lễ, đưa Đường Kiều về thành phố H chỗ ba mẹ cô ấy, nhưng việc này ban đầu là vì Đường Kiều không đồng ý, càng về sau lại bởi vì Đường Kiều mang thai, không nên ngồi xe quá lâu, cho nên thẳng đến hôn lễ, Đường Kiều mới lại nhìn ba mẹ Đường.

Đường Uyển có lớp học, cho nên không đến.

Hôm nay Chu Chú cùng Đường Kiều kết hôn, bao trọn khu vực này, bộ áo cưới trên người Đường Kiều, bao gồm cả hai bộ lễ phục tân nương trên lầu, đều là do chính tay Chu Chú chỉnh sửa.

(chi tiết sẽ viết không nhiều, viết giống như bó vải quấn chân, xấu hổ.) (câu này chắc là của tác giả)

Lúc Đường Kiều khoác tay cậu nhỏ Đường đứng ở bên kia thảm đỏ, thong thả đi về phía anh, Chu Chú nhìn đến mất hồn.

Thẳng đến khi cậu nhỏ Đường cầm tay Đường Kiều đặt vào tay Chu Chú, Chu Chú mới lấy lại tinh thần.

Ngu Châu là phù rể, phù dâu Đường Kiều mới đến chính vị nữ bác sĩ kia, Chu Du ngồi ở phía dưới, thần sắc có chút ảm đạm nhìn Chu Chú cùng Đường Kiều, cùng với. . . . cậu nhỏ Đường đứng ở phía sau bọn họ, còn có vị phù dâu cô không hề biết kia, vị trí đó, vốn phải là cô. . . .

Cậu cả Đường là MC, dù sao cũng là người từng kết hôn, chủ trì đứng lên đâu vào đấy.

Tiếp theo, cậu cả Đường tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, Đường Kiều lại một phen đoạt lấy micro trên tay cậu cả Đường, mọi người cả kinh.

Cô dâu này. . . . Thật là khí phách.

“Cho tôi xin vài phút được không.”

Thân là MC cậu cả Đường lau mồ hôi, tình huống này, trước đó hoàn toàn chưa nói với anh nha.

Đường Kiều cũng không để ý tới cậu cả Đường đang khó xử, cầm micro tiếp tục nói.

“Ở đây tôi thật sự muốn nói hai tiếng xin lỗi.”

Đường Kiều nói tới đây, trong lòng mọi người thời đều lộp bộp một chút, sẽ không phải là cho tới bây giờ, cô còn muốn nói ra cái gì hủy hôn linh tinh chứ.

“Tôi biết, mọi người chăm sóc nhường nhịn tôi, thật vất vả, tôi không tốt, tính tình thối, còn khuyết điểm đầy người, là mọi người luôn luôn bao dung tôi, thực xin lỗi ông bà ngoại, lớn tuổi như vậy rồi, còn phải quan tâm đến tôi tính tình xấu như vậy.”

Dưới đài ông bà ngoại Đường, mợ cả Đường, còn có ba mẹ Đường, bắt đầu ào ào gạt lệ.

“Tiếp theo, tôi muốn nói xin lỗi, là chồng tôi, Chu Chú. Trên người tôi một đống tật xấu, có đôi khi tôi còn không còn chịu được chính mình, nhưng anh vẫn yêu tôi như vậy, cũng kiên trì yêu tôi. Trước kia tôi thường xuyên trốn tránh anh, sau này sẽ không tránh nữa, mỗi ngày khi dễ anh, đặc biệt sau khi mang thai, tôi dựa vào đứa nhỏ trong bụng, tâm tình không vui đối với anh quyền đấm cước đá, ngay cả mùa hè, anh cũng không dám ở bên ngoài mặc áo ngắn tay.”

Đường Kiều nói xong, thâm tình khẩn thiết nhìn Chu Chú iếc mắt một cái, lệ quang chớp động, rất yêu anh.

Mọi người nghe đến đó, lại nín khóc mỉm cười, bà ngoại Đường vừa lau nước mắt vừa cười mắng, “Đứa nhỏ phá phách này, đến cùng muốn thế nào mới thôi, làm chúng ta vừa khóc vừa cười.”

Ba mẹ Chu Chú cũng cười theo, không có một chút nào cảm thấy con trai mình bị “ngược đãi” cảm thấy đau lòng.

“Ở trong này, tôi chỉ muốn nói với anh ấy một câu. Chồng, em yêu anh, sẽ yêu thật lâu, so với yêu ông bà ngoại ít một chút, so yêu cậu cả cậu nhỏ nhiều một chút.”

Có những lời này của Đường Kiều, Chu Chú cảm thấy tất cả những việc mình làm từ trước đến nay đều xứng đáng.

Nâng mặt Đường Kiều lên, Chu Chú hôn xuống thật sâu, không một tiếng động, cái hôn này kéo dài mấy chục giây.

Thẳng đến khi Đường Kiều bị hôn đến chân mềm, Chu Chú mới buông ra.

Cậu cả Đường vừa mới chuẩn bị tiếp tục vai trò chủ trì hôn lễ, Đường Kiều cũng không cho.

“Chồng, anh kiềm chế một chút, em còn chưa nói xong đâu.”

Cậu cả Đường quả thực muốn hỏng mất, cô nương nhà anh này sao lại nhiều việc như thế chứ.

“Hôm nay rất muốn nói thực xin lỗi còn có hai người, một người là cậu nhỏ của tôi, nhiều lúc tôi tùy hứng mang đến cho cậu rất nhiều phiền phức, nhiều năm như vậy bởi vì tôi tùy hứng mà cậu càng khép kín, nhiều năm như vậy, cậu lại vẫn trước sau như một chiều chuộng che chở tôi, giả sử tôi làm sai, cậu vẫn chiều tôi như vậy. Cậu nhỏ cũng bốn mươi tuổi rồi, đến bây giờ còn không tìm mợ nhỏ cho tôi, bà ngoại đầu cũng bạc như vậy rồi, mọi người nhà ai có con gái giới thiệu cho cậu một người.”

Người dưới đài lúc này đã dở khóc dở cười, chúng thân hữu lại càng vỗ trán, đau đầu không thôi.

Chu Du ngồi ở trong đám người vùi mặt vào trong bàn tay, đã khóc không thành tiếng.

“Một người nữa, hiện tại cô ấy đang ngồi trong đây, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chúng ta cùng đi bắt nạt người khác, cô còn từng lấy một viên đá vô giá của mẹ cô ấy để tặng cho tôi, vì thế, mẹ cô ấy nói muốn đánh chết cô ấy.”

Nói tới đây, Đường Kiều đã có chút cứng rắn nuốt, Chu Du ngồi ở phía dưới cũng vậy, khuôn mặt vùi vào lòng bàn tay vẫn chưa ngẩng lên.

“Chu Du, thực xin lỗi.”

Một số người biết Chu Du, ào ào nhìn về phía Chu Du, một số người không biết cô, cũng nhìn theo hướng mấy người biết cô.

“Chu Du, Kiều Kiều đang nói chuyện với con kìa, con cứ vùi mặt làm cái gì.”

Mẹ Chu Du thở dài, ngượng ngùng hướng mọi người cười cười, có chút oán trách, con gái của mình lúc này sao lại như vậy chứ.

Chẳng lẽ là bởi vì Đường Kiều cùng Chu Chú không có tìm cô làm phù dâu? Tuy rằng bà cũng buồn bực chuyện này.

“Chu Du, tôi thu hồi lại lời tôi đã nói, cô sẽ vĩnh viễn là bạn tốt nhất của tôi, mãi mãi không thay đổi. Ở trong này, tôi còn muốn thu lại một câu nữa, nhà ai có con gái, tự mình giữ đi, cậu nhỏ tôi là của bạn tốt nhất của tôi, tuy rằng tôi có chút tiếc nuối nho nhỏ, cảm thấy cô vẫn kém cậu tôi một chút.”

Nói tới đây, trong đám người đều đã nổ oanh, mà Chu Du nhưng vẫn không ngẩng mặt lên.

Ông bà ngoại Đường còn có ba mẹ Chu Du, đều bị cả kinh rớt cằm, ngay cả cậu cả Đường trên kia cũng không kịp phản ứng.

Này kết hôn. . . . Thật kích thích rồi.

“Đứa nhỏ này, đứa nhỏ đáng chết này, làm gì lại không nói cho ta một tiếng, một hai đều gạt ta, Chu Du là một cô gái tốt như thế, gạt ta làm gì chứ, ta đâu có phản đối.”

“Mẹ, người đừng khóc, đừng khóc, đây không phải là chuyện tốt sao, lão nhị rốt cuộc cũng có người muốn rồi.”

Mà ba mẹ Chu Chú đành phải khó khăn đối với bà ngoại ông ngoại Đường cười, “Đứa cháu này. . . .”

Haizz, bọn họ không thể nói cháu gái của anh không xứng với cậu nhỏ Đường đi, tuy rằng sự thật nhìn qua là như thế.

“Chu Du, con nói cho mẹ, sao lại thế này?”

Mẹ Chu Du nắm tay cô, lại thế nào cũng bất động, Chu Du nhịn không được, nhào vào trong lòng mẹ cô khóc lớn lên.

Mợ cả Đường lắc đầu, nghĩ rằng đứa nhỏ Đường Kiều này, đây là tính toán làm khóc bao nhiêu người?

“Chu Du, cô lại không lên nhận cậu nhỏ đi, không tôi bảo con nhà người ta đến cướp mất đấy.”

Đường Kiều cầm micro, một bộ dạng như nữ vương.

Chu Chú bất đắc dĩ, tuy rằng cảm thấy cô có chút nháo, lại nhó vô cùng tốt.

Mẹ Chu Du vỗ vỗ lưng Chu Du, cũng đi theo lau nước mắt.

“Đi thôi, đứa nhỏ, Kiều Kiều gọi con đấy.”

Chu Du dưới sự giúp của mẹ mình đứng dậy, đi vài bước, vẫn chưa đi lên đài đã bị cậu nhỏ Đường đứng phía sau Đường Kiều ôm lên.

Chu Chú cầm khăn giấy, giúp Đường Kiều dè dặt cẩn trọng giúp cô lau nước mắt trên mặt, đỡ phải để cô lau lung tung, tàn sát khuôn mặt xinh đẹp.

Đường Kiều khịt khịt mũi, cô nhịn nhưng nước mắt vẫn chảy ra, đưa micro cho cậu cả Đường.

“Được rồi, cậu cả, bây giờ người có thể tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu được rồi.”

“Không phải hai người đã hôn rồi sao?”

Cậu cả Đường thành công bị kinh sợ, còn có chút thẫn thờ.

“Lại hôn một lần.”

Đường Kiều khí phách nói.

Nhưng cậu cả Đường cảm thấy lúc này còn một việc quan trọng hơn cần làm.

“Này lão nhị cùng Chu Du đâu, gọi người lên cũng phải làm chút gì đi chứ.”

Cậu cả Đường vừa nói xong, phía dưới liền ồn ào.

“Cầu hôn, cầu hôn. . . .”

Chu Du cũng nhịn không được nữa, vùi mặt vào ngực cậu nhỏ Đường lớn tiếng khóc.

Nhưng âm thanh ồn ào cũng không có ngừng lại, “Cầu hôn. . . Cầu hôn. . .”

Ở phía dưới bà ngoại Đường không nhịn được động tác chậm chạp của con trai mình nóng nảy, đứng lên, cầm hoa trên mặt bàn, cũng không quản người ta dùng để làm gì, cầm hoa đi lên trên, sau đó nhét vào tay cậu nhỏ Đường.

“Tiểu tử, nhanh chút cầu hôn, nếu để cô gái tốt như vậy chạy mất, xem mẹ thế nào thu thập con.”

Cậu nhỏ Đường dở khóc dở cười nhìn bà ngoại Đường liếc mắt một cái, buông Chu Du ra, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, lấy micro trên tay cậu cả Đường, cậu cả Đường đáng thương thật muốn khóc, anh thật vất vả mới được làm MC, anh dễ dàng sao?

“Mọi người đều biết, tôi Đường Kiều, so với cô ấy lớn hơn mười mấy tuổi, mà Chu Du, là bạn tốt nhất của con bé, yêu một người lớn tuổi như vậy, cô phải cần đến bao nhiêu dũng khí cơ chứ. Đối với những chuyện đã qua, tôi không muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng tôi muốn nói chính là: Chu Du, anh yêu em, sau này, anh chính là dũng khí của em.”

Cậu nhỏ Đường nói xong thế nhưng chân sau quỳ đến trên mặt đất, hai tay nâng hoa bà ngoại Đường.

“Chu Du, gả cho anh.”

Chu Du hai tay bụm mặt, thế nào cũng không chịu gặp người, người phía dưới lúc này đã gấp lên rồi.

“Đáp ứng anh, đáp ứng anh, đáp ứng anh. . . .”

Rốt cuộc, Chu Du chậ rãi gật đầu, dưới đài không tự chủ được phát ra một trận tiếng reo hò.

Hôm nay đến dự hôn lễ này coi như là đúng rồi, thật kích thích rồi.

Nhưng mà, lúc mọi người ở đây vui vẻ, còn có một người không vui vẻ.

Người này chính là đồng chí phù rể, Ngu Châu.

Lần này xem như liền giải quyết xong ba người, không ngờ sau này lại lòi ra một cái người độc thân là anh rồi. Anh đều đã nhìn chán ánh mắt phun ra lửa của lão gia hỏa nhà anh rồi, anh có dự cảm, tối hôm nay trở về, anh nhất định sẽ bị đánh rồi. Anh thậm chí thấy được lão gia tử nhà anh, tay nắm quải trượng đã rục rịch rồi.

Thượng Đế, cứu mạng a, không thể chơi anh như vậy nha.

Chị Linh thân là phù dâu, nhìn vẻ mặt như táo bón của Ngu Châu, không biết rút chỗ nào ra một tấm danh thiếp.

“Tiên sinh, tôi cảm thấy, anh tựa hồ bệnh không nhẹ, có thời gian hoan nghênh đến phòng khám tâm lý của tôi, sớm trị đi.”

Phốc!

Ngu Châu rất muốn cầm danh thiếp trong tay ném xuống đất.

“Chỗ đó của tôi rất nhiều cô gái độc thân nha.”

Được rồi, đó chính là cái bây giờ anh đang rất cần.

Xoa xoa mi tâm, Ngu Châu bỏ tấm danh thiếp vào trong ví.

Chính văn kết thúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.