Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 21: Bi kịch chàng trai trẻ (1)



Đường Kiều dùng suốt cả ngày để suy nghĩ xem buổi tối mình muốn ăn cái gì.

A, không phải, suy nghĩ buổi tối muốn mời Chu Chú ăn cái gì. Công ty mời khách, tự nhiên không thể giản dị. Hắc hắc, ở trong đáy lòng của Đường Kiều len lén vui vẻ hai cái, vì trong tay mình nắm quyền dân sinh mà vui vẻ không dứt.

Sau khi cùng người đẹp A Hồng thảo luận một phen, hai người quyết định chọn món tây.

Người đẹp A Hồng cho rằng, chỉ có không khí cao nhã ở nhà hàng Tây mới có thể làm cho"Mỹ nhân kế" phát huy tác dụng hoàn mỹ. Mà Đường Kiều lại cho rằng, đã thật lâu cô chưa ăn món canh cá nơi đó, thật là nhớ nhung, thật là nhớ nhung!

Như vậy chỉ còn lại gọi điện thoại.

Bốn giờ chiều, trước khi tan việc một canh giờ, khuôn mặt Đường Kiều đau buồn giống như đứt ruột xé gan, ngồi trên bồn cầu ở trong toilet, nhắm mắt rút điện thoại gọi cho Chu Chú.

"Alô, xin chào."

Chào em gái cậu a, giả vờ đại gia cái gì, rõ ràng lão nương dùng di động gọi, còn xin chào cái gì. Nhưng . . . . . . Cô là người đi cầu, không phải tới chống lại giả vờ đại gia.

"Này, Chu Chú, tôi là Đường Kiều."

"Kiều Kiều a, thế nào? Tìm tôi có việc?"

Trên căn bản, Đường Kiều chủ động gọi điện thoại liên lạc với Chu Chú, số lần tương đối. . . . . . Có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ nguyên nhân mỗi ngày bọn họ đều gặp mặt, buổi tối lại ngủ chung, còn có một cái chính là, tính cách Đường Kiều khó chịu từng chút, trừ những người ở nhà bà ngoại Đường và Chu Du, những người khác, không cần biết người nào, người khác không tìm cô, cô không chủ động đi liên hệ người khác. Thậm chí có lúc người khác chủ động tìm cô, cô cũng không chịu bị động tiếp nhận.

Theo cách nói của Đường Kiều chính là: không cần vọng tưởng với bạn học cũ chưa từng liên lạc hoặc là bạn bè đột nhiên liên lạc với mình là vì nhớ nhung. Nhưng thật ra là vì thiếu tiền!

Chu Du tán thành.

Mặc dù hai cô đều không phải là người cho vay tiền, nhưng nếu đụng phải loại người vay tiền, cũng có thể tránh được sẽ tránh, cũng không phải bởi vì ít kỷ, mà bởi vì thứ tiền này, không cần biết có cho mượn hay không, cũng con mẹ nó, cảm giác quá đau đớn.

"Buổi tối cậu có kế hoạch gì không."

Có kế hoạch đi, như vậy cô có thể cầm công quỹ tự đi ăn đồ tây.

"Không có, có chuyện gì sao?"

"Ừ, có chút việc."

Hận, tại sao người trẻ tuổi không thể có một kế hoạch chứ, đi tìm Ngu Châu uống rượu, đi xem thời trang. Làm gì cả ngày đều ở nhà, như vậy không tốt, không tốt a.

"Vậy cô muốn nói chuyện gì."

Bên đầu kia điện thoại, Chu Chú cười khẽ một tiếng, đối với việc Đường Kiều lúng túng đã biết nhưng không thể trách, nếu ngày nào đó cô không lúng túng, vậy cũng thật sự là kỳ quái.

"Tôi muốn. . . . . ."

"Muốn cái gì?"

"Tôi muốn. . . . . ."

Đường Kiều suy nghĩ hai lần cũng không nhớ ra, cô vẫn có chút rối rắm a, cô làm như vậy rốt cuộc là sẽ xuống Địa ngục hay sẽ lên Thiên đường?die»ndٿanl«equ»yd«on Rốt cuộc có tính là đang làm chuyện tốt hay không? Làm mối cho trai đẹp và gái xinh, nói thế nào cũng tính là chuyện tốt chứ? Cho nên, sau này cô sẽ lên Thiên đường?

Đường Kiều nỗ lực an ủi mình, thuyết phục mình.

"Kiều Kiều, đừng có gấp, từ từ nói, cô muốn cái gì."

"Tôi muốn, buổi tối mời cậu ăn cơm."

Chu Chú vui vẻ, không phải là mời ăn một bữa cơm sao? Làm như lâm đại địch, đồng thời cũng âm thầm trách mình thiếu kiên nhẫn, anh còn tưởng rằng. . . . . .

"Tôi cho là có chuyện gì chứ, hôm nay cô lãnh lương sao?"

"Không có."

Lần này Chu Chú ngạc nhiên, trước kia mỗi lần anh muốn mua cho cô cái gì hoặc là mời cô ăn cái gì, cô sẽ đưa mặt lại gần, sau đó nghiêm túc hỏi anh: "Trên mặt tôi có ghi chữ gì sao?" Chữ gì? Mới đầu, anh không hiểu.

"Tôi là người giàu có à, hay là trên mặt tôi viết hôm nay tôi lãnh lương."

Đúng vậy, trong mắt cô hoàn toàn chỉ có tiền, cho nên, hôm nay mời khách là vì cái gì?

"Vậy cô nhặt được tiền?"

"Hiện tại trên đường có tiền cũng không có người dám nhặt, trắng trợn hãm hại sao."

"Vậy. . . . . ."

Vậy anh đoán không ra rồi, tâm trạng của Đường Kiều, không quan hệ thời tiết, không quan hệ thời gian, không quan hệ địa điểm, đều do cô thay đổi mà thay đổi.

"Chỉ là muốn mời cậu ăn cơm thôi, cậu có muốn đến hay không."

Cô ngồi xổm trong toilet gọi điện thoại, thật vất vả có được hay không, chân ngồi xổm cũng đã tê rần, nếu không phải vì canh cá, cô mới không cần chịu phần tội này, trong toilet mùi rất dễ chịu sao.

"Đến chứ, cô mời khách tôi nhất định phải đến, vậy cô tính mời tôi đi đâu ăn đây?"

"Hắc hắc, nói hay lắm, sáu giờ, ở nhà hàng tây, nhất định phải tới a."

Đường Kiều nói xong cũng cúp điện thoại, vịn cửa toilet đi ra ngoài, sau đó vịn tường ra khỏi nhà cầu, mặt mày hớn hở, kết hợp với một thân thể sắp mệt lả.

Trước hết chú ý tới Đường Kiều, người đẹp A Hồng kỳ quái nhìn lên nhìn xuống đánh giá Đường Kiều một phen, sau đó nhìn về phía toilet liếc một cái.

"Nhìn cái gì chứ?"

"Xem có phải cô giấu đàn ông ở trong toilet hay không."

Mẹ nó! Tầm phào bá láp.

Nếu cô giấu đàn ông cũng sẽ không giấu trong toilet, không tốt.

"Cô mới giấu đàn ông trong toilet!"

Cô không vui, hết sức không vui.

"Vậy vẻ mặt cô làm gì giống như vừa mới đánh xong dã chiến trở về, ừ. . . . . . Còn có thân thể."

"Cô mới đánh dã chiến, cả nhà cô cũng đánh dã chiến."

Đường Kiều đỏ mắt rống lại, mẹ nó, ở trước mặt cô phá hư danh dự cô, điều kiện tiên quyết là nếu danh dự của cô còn chưa có bị những đồng nghiệp "Đáng yêu" lấy hết sạch.

Giọng nói Đường Kiều không lớn, nhưng ít ra mọi người trong công ty đều nghe được, ngay cả ông chủ Chu ở trong phòng làm việc nghe nhạc, cũng duỗi đầu ra ngoài.

"Chuyện gì?"

Vốn phấn khích tràn đầy, Đường Kiều lập tức biến thành chân chó, khoát tay lia lịa, "Không có, không có gì."

Ông chủ Chu rụt đầu trở về, die»ndٿanl«equ»yd«onĐường Kiều liếc người đẹp A Hồng một cái, trách cô liên lụy mình. Đáng thương đồng chí xinh đẹp, ngoại trừ tối hôm nay phải hy sinh nhan sắc, còn phải cứng rắn đón nhận ánh mắt xem thường của Đường Kiều.

Cũng trong lúc đó, Chu tổng bị Đường Kiều cúp điện thoại, đồng chí Chu Chú nhìn màn hình điện thoại di động đã tắt rất lâu, ngây ngô thật lâu, sau đó ngơ ngác kiểm tra nhật ký trò chuyện một lúc, sau khi xác định cú điện thoại mới vừa rồi là Đường Kiều gọi, trong lòng vui mừng như điên. Phải biết, nhà hàng tây là nhà hàng lớn nhất lãng mạn nhất, người đến đó ăn, phần đông đều là tình lữ. Mà bây giờ, Đường Kiều chủ động điện thoại tới đây, hẹn anh đến ăn bữa tối. Chẳng lẽ với chính sách dụ dỗ của anh, rốt cuộc Đường Kiều đã thông suốt?

Chu Chú không nhịn được vểnh cao khóe miệng, quả thật vui mừng nhướng mày rồi. Dáng vẻ Chu Chú như vậy, giống một chàng trai trẻ 23 tuổi, bởi vì người trong lòng nói một câu, mà mừng như điên không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.