Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 23: Thanh niên giở trò lưu manh



Nếu như nói, vừa hưởng thụ thức ăn ngon và rượu ngon, Đường Kiều như đang ở Thiên đường, nhưng lúc này, Chu Chú vừa nói xong, Đường Kiều lập tức có loại cảm giác đang ở địa ngục.

Con ngươi của Chu Đại Boss cũng nhanh chóng trợn muốn lồi ra, mà Người đẹp A Hồng thì che mặt, từ góc độ của Đường Kiều, không biết cô đang khóc hay đang cười.

"Hắc hắc, mọi người nói là Chu Du sao, Chu Du a, tôi biết, mọi người nói là Chu Du, không nói sớm một chút, tôi còn không biết mọi người nói tới ai đấy."

Đường Kiều bắt đầu giả điên, có câu nói không đưa tay đánh người mặt tươi cười nha.

"Ừ, chúng tôi nói chính là Chu Du."

Chu Chú tiếp tục rảnh rang mở miệng, A Hồng tiếp tục che mặt, bộ dạng chuyện không liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem.

Bữa cơm này, Đường Kiều bày tỏ, đầu tiên là hài kịch, ở giữa là chính kịch, sau cùng hoàn toàn trở thành bi kịch, bi đến nổi không thể bi được nữa.

Đường Kiều đứng ở cửa thang máy, hít mạnh vài hơi không tính là không khí trong lành, mặc dù bụng đã no, ăn uống cũng hưởng qua, nhưng ngày mai đoán chừng sẽ không quá tốt.

"Đường tiểu thư, cô ở đâu, không bằng tôi đưa cô về."

Chu Chú lộ ra hàm răng trắng, Đường Kiều nhìn chằm chằm hàm răng trắng lành lạnh này, không khỏi rùng mình một cái.

"Không, không cần, tôi đang muốn xem Tòa nhà vàng hùng vĩ một chút."

Đối diện Nhà hàng Tây chính là Tòa nhà vàng 100 tầng, cao ốc đứng đầu Thành phố S, Đường Kiều nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài, bị A Hồng kéo lại.

"Chu tổng, làm phiền ngài đưa cô ấy về rồi, Đường Kiều vừa mới uống một chút rượu, tôi sợ cô ấy một mình sẽ có chuyện gì."

Đồng chí người đẹp, có phải cô quá săn sóc hay không, biết người này đã bao lâu, cho tới bây giờ cũng không có săn sóc giống hôm nay như vậy. Lệ rơi đầy mặt, cô tuyệt không muốn được săn sóc như vậy a.

"Đúng vậy a, đúng vậy a, tôi đưa A Hồng về, Đường Kiều làm phiền Chu tổng đưa về rồi."

Nếu người ta đều lên tiếng nói muốn Chu tổng đưa Đường Kiều về, cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên là không thể bỏ qua.

Trừ mở miệng nói muốn đưa Đường Kiều về, thật lâu Chu Chú cũng không mở miệng nữa, bên trong buồng xe, không khí ngột ngạt.

Đường Kiều sờ mũi một cái, nhìn ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn Chu Chú đang lái xe một chút. Thành thật mà nói, bộ dạng Chu Chú nhếch môi tức giận, thật đúng là làm cho cô có chút sợ hãi.

"Lúc Chu Chú tức giận, làm sao dụ dỗ anh ta?"

Đường Kiều lấy điện thoại di động ra len lén nhờ Chu Du giúp đỡ, nhưng rất rõ ràng, cô nhờ sai đối tượng.

"Trực tiếp bỏ qua." Chu Du lập tức trả lời rất nhanh, toàn là kinh nghiệm Đường Kiều thường làm.

Đường Kiều khóc, nếu người khác chọc giận anh, cô đương nhiên có thể bỏ qua, nhưng hiện tại người chọc giận anh dường như là cô.

Vì vậy Đường Kiều lại đổi hướng Ngu Châu nhờ giúp đỡ, Ngu Châu là tiếng nói của Chu Chú, hỏi anh ta sẽ biết thôi.

"Ngoan ngoãn để cho anh ta đánh một trận!"

Ngu Châu gửi lại một tin cũng rất đơn giản. Trong lúc này sắc mặt của Đường Kiều thay đổi liên tục, ngoan ngoãn để cho Chu Chú đánh một trận? Cô không muốn bị tàn phế.

Quả nhiên nhờ người không bằng nhờ mình, Đường Kiều quyết định tự cứu.

"Hắc hắc, Chu Chú, cậu đã ăn no chưa"

Mặc dù những lời này bản thân Đường Kiều nghe cũng muốn khinh bỉ chính mình, nhưng vì muốn bản thân được an toàn, cô vẫn quyết định giảng hòa, mặc dù cô cũng không biết tại sao Chu Chú tức giận.

Chu Chú vẫn không để ý tới cô, im lặng lái xe, nhà của Chu Chú cách nhà hàng Tây cũng không xa, mười mấy phút đường xe.

"Xuống xe!"

Đang lúc Đường Kiều rối rắm không biết nên sao làm sao cho tốt, xe đã lái vào bãi đậu xe. Nét mặt và giọng của Chu Chú rất lạnh lùng, thiếu chút nữa làm cho Đường Kiều bị đông cứng. Thổi ra một luồng hơi rượu, Đường Kiều đang suy nghĩ, có thể giả vờ như bị tác dụng rượu đỏ làm cho say khướt hay không?

Nói làm thì làm ngay, vì vậy chẳng những Đường Kiều không có xuống xe, mà còn nằm ngay đơ, trực tiếp ngã xuống chỗ ngồi phía sau xe.

Chu Chú nhìn động tác này của Đường Kiều, vừa bực mình vừa buồn cười.

"Bây giờ mới nhớ tới giả say, muộn rồi, hoa mầu cũng hạn chết mới nhớ tới trời mưa."

Đường Kiều không cam lòng bò dậy, phiền não bới bới tóc, đây là động tác quen thuộc của cô, mỗi khi phiền lòng, lo lắng thì chỉ thích bới ra tóc. Chính cô cũng không phát hiện, Chu Chú lại phát hiện.

Tốt, cũng không tệ lắm, còn biết lo lắng. Tâm trạng buồn bực của Chu Chú cuối cùng cũng giảm đi một chút.

Kéo kéo váy, Đường Kiều bĩu môi xuống xe, phịch một tiếng đóng sầm cửa lại. nhưng vì động tác quá mạnh, làm cho mình ngã xuống đất.

Đi ở phía trước, Chu Chú nghe được tiếng động, xoay người lại. Vừa nảy còn tức giận và buồn cười, hiện tại chỉ còn lại buồn cười.

"……………"

Chu Chú đi tới trước mặt Đường Kiều, "Trên cao nhìn xuống" cô.

"Không dậy nổi."

Thật mất mặt, nói gì cô cũng không dậy nổi.

"Thật không dậy nổi?"

"Không dậy nổi."

Đường Kiều xoay mặt, quyết định thề chống chọi với anh, đừng tưởng rằng cô không biết giận, cô rất tức giận có được hay không.

Chu Chú trầm mặc, cô cũng trầm mặc, cô không nhúc nhích, Chu Chú cũng không nhúc nhích. Cho đến khi Đường Kiều cảm thấy thời gian có chút lâu, suy nghĩ xem mình có từ trên mặt đất đứng lên hay không thì Chu Chú nhúc nhích trước.

Cúi xuống ôm một cái, Đường Kiều vững vàng rơi vào Chu Chú trong ngực.

"Chu Chú, có phải cậu thích tôi hay không."

Đường Kiều nhìn khuôn mặt cương nghị của Chu Chú hỏi, aiz, nghiệp chướng a, đứa bé đẹp trai như vậy tại sao lại coi trọng cô.

"Không phải cô đã sớm biết rồi sao?"

Chu Chú tức giận nói, khắp thiên hạ đều biết chuyện.

"Nếu cậu yêu thích tôi, vậy thì không thể tức giận với tôi."

Quan trọng là bây giờ Đường Kiều còn đang tức giận, mà thích, chuyện này có thể lợi dụng một chút.

"Cô ỷ vào tôi thích cô mà."

"Cái gì mà ỷ vào, tại sao tơi có thể ỷ vào chứ?."

Đến cửa, Chu Chú thả Đường Kiều xuống, Đường Kiều cúi đầu lục lọi chìa khóa trong túi.

Phịch một tiếng, cái chìa khóa rơi xuống đất, trong không gian yên tĩnh phát ra tiếng vang không nhỏ.

Chu Chú kéo tay Đường Kiều, lấn người tới, đem Đường Kiều đè ở trên ván cửa.

"Chu Chú, cậu làm cái gì?"

Uống rượu là cô a, tại sao say là anh ta?

"Làm chuyện vẫn muốn làm."

Đường Kiều không còn bất kỳ thời gian nào để lên tiếng, liền bị Chu Chú đem môi chặn lại rồi. Đường Kiều giơ chân lên, tính lặp lại chiêu cũ, đạp tới, nhưng lần này Chu Chú không để cho cô được như ý, chân của anh hung hăng đè ở trên chân cô, cô căn bản không có cách nào nhúc nhích, tay lại bị bắt, trong lúc nhất thời chỉ có thể để mặc cho Chu Chú công thành chiếm đất.

Mà Đường Kiều, chỉ có thể trợn tròn cặp mắt, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, duy nhất có thể nghĩ đến một chuyện: anh ta. . . . . . Anh ta giở trò lưu manh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.