Chu Chú và Đường Kiều tay nắm tay bước đi, thật lâu cũng không nói chuyện. Giữa bọn họ không nói lời nào, tay nắm tay đi như vậy cũng không nhiều, bởi vì Đường Kiều rất khó chịu, đừng nói dắt tay, ở bên ngoài chỉ cần Chu Chú đụng cô, cô cũng sẽ xù lông.
Đột nhiên lúc này, dường như Đường Kiều nghĩ thông suốt điều gì đó.
Mặc dù Chu Chú cũng buồn bực, cô nghĩ thông suốt chuyện gì khác nhưng cũng không quan trọng, anh muốn cũng chỉ là kết quả này.
Hai người tùy ý đi dạo, thỉnh thoảng Đường Kiều vẫn cầm lên sản phẩm làm bằng thủ công nhìn trên dưới, nhìn cẩn thận, thỉnh thoảng quay đầu lại thảo luận với Chu Chú một chút. Dĩ nhiên, Đường Kiều không phải là đứa bé đòi quà, mỗi lần chê bai người khác làm thô ráp, đường nét khó coi …. thỉnh thoảng Chu Chú cũng đồng ý, sau khi thấy có chút xúc phạm nguời ta, nở nụ cười kéo Đường Kiều đến sạp tiếp theo. Trong lúc đó, hai người vẫn không buông tay, cho đến khi ánh trời chiều tàn xuống biến mất, biến mất không thấy gì nữa.
Hai người lái xe đi khỏi thôn dân tộc, cảm giác hết nóng, Đường Kiều vô cùng hăng hái, tuyệt không giống như là người đã đi chơi một ngày. (——! Được rồi, cô vốn chỉ có thể coi là ngồi một ngày, uống trà một ngày, cắn hạt dưa suốt một ngày).
Đường Kiều ngồi xe chưa bao giờ ngồi vị trí kế bên tài xế, bởi vì cô cảm thấy người ngồi xe không nên quấy nhiễu người lái xe, đây là một chuyện rất nguy hiểm. Nhưng trên thực tế, cũng không phải cô không muốn quấy nhiễu thì người lái xe không bị quấy nhiễu.
Đang lái xe, Chu Chú vẫn bị quấy nhiễu rất rõ ràng.
Ngồi ở ghế sau, với tinh thần không quấy nhiễu Chu Chú, trên tay Đường Kiều cầm trò chơi trí tuệ của Chu Chú đang cày Thiên Nhai, không biết tấm thiệp của "Bạn tốt nơi Chân trời" như thế nào, được rồi, cô thừa nhận, cô quan tâm "Bà chủ" trong miệng cô ta bị người khác mắng chửi thành cái dạng gì rồi.
Cô xoạt! Cô xoạt, xoạt, xoạt!
Thật vất vả xoạt lên rồi, thiệp cũng đã bị đồng chí ‘bạn tốt’ này xóa đi.
Tại sao lại xóa vậy? Tại sao lại xóa vậy?
Đường Kiều rối rắm, vặn vẹo, hận không được vọt tới trước mặt người ‘bạn tốt’ kia hỏi cho rõ ràng. Cô thật rất muốn hiểu rõ "Bà chủ" bị bạn tốt chửi mắng thành cái dạng gì rồi.
Bất đắc dĩ, Đường Kiều cũng chỉ yên lặng chạy trốn, không thể xoạt thiệp của bạn tốt kia, cô cũng chỉ đi xoạt của mình thôi.
Đường Kiều dùng máy vi tính cũng dùng bút năm để đánh chữ, nhưng đổi thành điện thoại di động, cô đánh chừng trăm chữ mỗi phút tốc độ đáng kiêu ngạo lập tức bị vô dụng, bút năm và bút hoa có thế mạnh khác nhau, vì vậy, cô cũng chỉ phải đổi thành đánh âm tiết.
Cô. . . . . . Luống cuống a!
"Chu Chú, nhân dân, chữ Nhân gõ ghép vần như thế nào? Là gõ L hay gõ R?"
"R"
"Cứng rắn, cứng ở trước âm mũi hay sau âm mũi?"
"Sau giọng mũi."
Chu Chú thở dài, kiểu này không phải sinh viên tốt nghiệp, cô làm sao tốt nghiệp được?
Đáng tiếc, đây là một chuyện không ngừng nghỉ.
"Chịu khó, chịu là âm gì?"
"R"
"Thân thể, thân là âm gì?"
"Tự đắc, thêm nét mác trước âm mũi. . . . . ."
Chu Chú bắt đầu cảm giác mình không thấy rõ đèn xanh đèn đỏ trước mặt.
"Hắc hắc, được rồi, được rồi, không phiền cậu."
Dù sao cô cũng ghép chữ xong rồi.
Đường Kiều đặt tựa đề thiệp tổng cộng có hai câu, đề mục là: Từ khi trái tim người này cứng rắn, chịu khó nhẫn nhịn, chứng minh thân thể của chúng ta là Nham Thạch. Mà nội dung ở bên trong ít hơn tựa đề, chỉ có hai chữ: đắc chí!
Thật ra tấm thiệp này Đường Kiều muốn chia Chu Chú và Chu Du xem, đáng tiếc, cô quên Chu Du đã biến mất thật lâu, mà Chu Chú thì không phải là người lên thiên nhai xoạt thiệp.
Nhớ ngày đó, Đường Kiều đề cao phong cách cá nhân, đề cao tố chất con người. . . . . . Gì kia, được rồi, thật ra cô nhàm chán. Cho nên, cô hỏi Chu Du có sách gì hay giới thiệu một chút.
Sau khi Chu Du tự hỏi đã bày xuất một đống lớn danh sách, nội dung tác phẩm bao gồm cả Trung Quốc, bao gồm Hong Kong, ‘Hoàn Châu cách cách’của bà Quỳnh Dao cũng ở trong nhóm kia.
Chu Du liệt kê gặp phải Đường Kiều mười vạn phần chán ghét, hung hăng mắng một tiếng: cút!
Vì vậy, Chu Du tùy tiện chọn một bộ có độ sâu: ‘hồ Walden’.
Nhưng Chu Du nói vừa dứt lời, lập tức gặp phải phản đối của Chu Chú.
"Sách thâm ảo như vậy, cô ấy xem không hiểu."
Mẹ nó!
Đây là sỉ nhục, tuyệt đối trắng trợn sỉ nhục. Tại sao bọn họ đều có thể xem hiểu còn cô thì không hiểu?
Hơn nữa Chu Du còn phụ họa vô cùng vui sướng."Cũng đúng, sách thâm ảo khó hiểu như thế, chính xác là làm khó IQ của cô ấy, hay là cô ấy xem Lolita thôi."
Em gái cô!
Sau lần đó, rất lâu, Đường Kiều lặng lẽ nổ lực, cô. . . . . . Vẫn không có nghĩ đến sách này thật sự . . . . . . thâm ảo, dĩ nhiên toàn văn không có một chỗ nào **. . . . . . Loại này cần người có tâm tình như thế nào mới có thể viết ra văn chương làm cho người ta muốn phát điên nhưng không thể phát điên.
Chẳng qua, cô cũng đọc xong rồi.
Mặc dù khó hiểu một chút nhưng cô thật sự đã hiểu, thật sự đọc hiểu. Chuyện xưa đại khái là ngày trước có một người đàn ông tuổi không nhỏ, cảm thấy sống không nổi trong thành phố nữa, muốn về nông thôn ở, còn luôn ghét bỏ đồ của người khác, không ăn thức ăn của người khác. . . Người này, điển hình trời sanh tính đa nghi a.
Cho nên, cô liền lên Thiên Nhai đắc ý, mới vừa rồi cô phát ra tựa đề thật ra chính là nguyên văn trong đó, chỉ là cô đắc ý không đúng lúc.
Phát xong thiệp, càng nghĩ càng đắc ý, Đường Kiều hết sức hào hứng, sau đó hài lòng rút lui khỏi Thiên Nhai, trả lại điện thoại di động cho Chu Chú.
(Lúc này, tác giả muốn nói rằng, cô không biết, cũng không có nghĩa rằng anh không biết. Đường Kiều không biết chuyện Chu Chú xoạt Thiên Nhai nhưng không có nghĩa là anh không biết làm chuyện này.)
"Muốn đi ăn cơm không?"
Chu Chú xấu hổ, đây là tham ăn bực nào, cả ngày hôm nay miệng cũng không ngừng nghỉ, lại nghĩ tới ăn.
"Buổi tối đi siêu thị mua thức ăn ở nhà nấu cơm ăn đi."
"Cô làm?"
Đây là một chuyện rất quan trọng.
Nhưng Chu Chú chỉ cười không nói, Đường Kiều lập tức dựa người vào phía sau, bộ dáng muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
"Được rồi, được rồi, tôi làm."
Bà ngoại Đường nói rất đúng, cô chính là một người không có tiền đồ.
Chu Chú trực tiếp dừng xe ở cửa siêu thị, sau đó cùng Đường Kiều, hai người một trước một sau đi vào siêu thị. Hai người mua một con cá, sau đó một chút ớt xanh, cà rốt … mua xong thức ăn người sau đó đi đến khu vực thực phẩm của thú cưng, Thũng Gia là một thứ rất hao tổn a, một túi thức ăn mèo mấy ngày ăn không hết, quả nhiên tục ngữ nói không sai chút nào, mèo Phú Quý, chó bần cùng.
Đứng ở một bên nhìn Chu Chú chọn thức ăn cho mèo, Đường Kiều không khỏi nhớ tới nam sinh lần trước giúp cô chọn thức ăn mèo, một nam sinh rất kỳ quái, hiện tại cũng không biết người ta thế nào, có lẽ kiếp trước cùng người ta ngoái đầu nhìn lại năm trăm lần cũng không nhớ.