Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 61: Cái đĩa ngày hè



Hai người khi về đến nhà, Đường Uyển đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Thũng Gia cũng rất an tĩnh ngồi một bên, một người một mèo, chia ra ngồi ở hai đầu ghế sa lon.

"Đường Uyển, đói bụng không, chị làm cơm cho em."

Đối với chuyện Chu Chú bảo Ngu Châu đưa Đường Uyển về nhà trước, Đường Kiều vẫn có chút áy náy, cho nên về đến nhà bắt đầu chủ động lấy lòng.

"Hai người đã về."

Mí mắt cũng không giơ lên, nói một câu xem như chào hỏi Chu Chú và Đường Kiều, từ đầu đến cuối, Đường Uyển vẫn nhìn chăm chú trên ti vi.

Đường Kiều liếc nhìn TV, tiếp tục ‘Hoàn Châu cách cách’. . . . . .

Mỗi khi tiếng nhạc quen tai ‘Hoàn Châu cách cách’ hay ‘Tây Du kí’. . . . . . vang lên cũng đồng nghĩa báo hiệu ngày hè, ngày đông đã tới. Nó cứ lặp đi lặp lại giống như cái đĩa, vừa đến ngày hè lại đến ngày đông.

Cũng sắp đến sinh nhật của Đường Kiều, nếu để cho Đường Kiều nói trước nguyện vọng sinh nhật năm nay, nhất định cô sẽ ước nguyện, hi vọng nghỉ hè nhanh chấm dứt. Như vậy Chu Du sẽ nhanh chóng trở về mà Đường Uyển sẽ đi khỏi rất nhanh.

Aiz, ai về nhà nấy, tất cả trở về chỗ cũ.

Đường Kiều về nhà liền bắt đầu chui vào phòng bếp bận rộn không ngừng, ai bảo cô đuối lý, mặc dù sự thật người đuối lý phải là Chu Chú, nhưng không hiểu sao cô thấy chột dạ.

Lúc Đường Kiều đang bận rộn, Chu Chú cũng không nhàn rỗi, ở trong phòng bếp giúp Đường Kiều nhặt rau, rữa chén…. Một đấng mày râu chui vào trong phòng bếp, không có chút đột ngột, ngược lại có vẻ rất hòa hài, giống như vợ chồng son vui vẻ hòa thuận.

Đang xem ti vi, Đường Uyển không sao cả quay đầu nhìn về phía phòng bếp, lông mi rõ ràng nhảy lên, sau đó quay mặt đi nhìn Dung Ma Ma ghim Tử Vi. Cũng có lẽ cô không nhìn thấy gì cả.

"Đường Uyển sẽ không tức giận chứ."

Cho dù Đường Kiều là người mù, cô cũng có thể nhìn ra Đường Uyển ấm ức.

"Không có chuyện gì, cô không cần suy nghĩ."

Chu Chú gõ đầu Đường Kiều một cái, sau đó xoay người đi vo gạo. Đường Kiều vuốt vuốt nơi bị Chu Chú gõ, có chút không thoải mái nhăn nhíu lỗ mũi.

"Không cho động tay động chân với tôi."

Nhìn chị hai nói lời này là dường nào khác lạ.

Chu Chú cũng không lên tiếng, sau khi vo gạo đổ nước vào trong nồi cơm điện, đổ nước ra, cả quá trình xem ra hết sức quen thuộc. Bộ dáng nghiêm túc cẩn thận, thật sự làm cho lòng người ngứa ngáy.

Đường Kiều bi phẫn phát hiện, cô. . . . . . Thật muốn giở trò lưu manh a.

Thừa dịp Đường Kiều xào cà rốt và trứng gà, Chu Chú làm cá sạch sẻ, thật sự làm rất sạch sẽ, sau khi Đường Kiều xào xong một món ăn liếc nhìn sang một cái, cô không thể không nói, ở trong nhà bọn họ, người sạch sẽ nhất tuyệt đối là Chu Chú.

Con cá đáng thương bị anh làm thành cái dạng gì, giống như con cua lột, đừng nói là vảy cá, da cá cũng sắp bị anh chà xát sạch sẻ.

Đường Kiều phát hiện, cô thật không có thể tưởng tượng nổi, thiếu chút nữa bữa cơm tối này sẽ khỏi phải ăn.

"Được rồi, cậu đi ra ngoài đi, làm cá nấu canh là được."

Dù sao Chu Chú cũng đã làm xong, Đường Kiều bắt đầu qua sông rút cầu đuổi người.

Đáng tiếc, Chu Chú là ai mà có thể tùy tiện nói đuổi liền đi ra ngoài sao?

"Tôi còn chưa động tay động chân với cô, gấp cái gì."

Chu Chú tiếng nói vừa dứt, cánh tay bao tùm, Đường Kiều liền bị anh ôm vào lòng, lúc Đường Kiều còn chưa có tỉnh hồn, môi đã bị đè lại.

Trong tay Đường Kiều cầm cái sạn thiếu chút nữa bay ra ngoài, giật giật, hai chân của Chu Chú lại nhanh chóng thu lại, kẹp lấy cô vây khốn.

Đây là Cô …….. cô tự tạo nghiệt không thể sống sao?

Hồi lâu, Chu Chú mới thả Đường Kiều ra, sau đó mặt đầy vui vẻ khẽ nói một câu khiến Đường Kiều muốn cầm dao chém.

"Đây mới thật sự là động tay động chân."

Đường Kiều đấm ngực, anh hai à, đây là động tay động chân sao, không phải vậy, cái này rõ ràng là động miệng.

Mà cô. . . . . . rõ ràng bị trêu ghẹo ở phòng bếp, tối hôm qua là ở phòng sách, tối hôm nay lại đổi sang phòng bếp, Đường Kiều thật lòng cảm thấy cuộc sống này trôi qua quá kích thích, quá kích tình.

Đùa giỡn xong Chu Chú lau miệng, bộ dáng ăn vụng nhìn hết sức đáng đánh đòn, Đường Kiều nhặt lên cái sạn trên tay chuẩn bị vỗ xuống. Lần này ngược lại Chu Chú trốn rất nhanh, thân thể chợt nhoáng lên đã chạy ra cửa, Đường Kiều liền bị nhốt ở trong phòng bếp, mà anh hài lòng đi khỏi phòng bếp đi tới phòng khách.

Chu Chú đùa giỡn với Đường Kiều xong, giống như tối hôm nay muốn làm kẻ vô sỉ đến cùng.

Đường Uyển xem say mê, lúc Nhĩ Khang và Ngũ A Ca đang muốn xông vào Từ Ninh cung, Chu đại gia đùng một cái, đổi đài TV.

Chu Chú đổi đài rất ồn ào, đang phát tin tức chính trị, Đường Uyển giật giật môi, lần đầu tiên phát hiện Chu Chú cũng có một mặt đáng ghét.

Chu Chú không chút nào cảm thấy xấu hổ, ngồi ở trên ghế sa lon, Thũng Gia lập tức meo một tiếng, nhảy xuống ghế sa lon, chậm chạp đi tới góc bàn cọ cọ.

"Nếu như em trở về nói cho cha mẹ em biết. . . . . ."

Đường Uyển quay mặt sang nhìn Chu Chú nói, chuyện Đường Kiều ở trong nhà Chu Chú, cha mẹ cô căn bản không đồng ý, nếu bọn họ biết quan hệ của hai người đã thân thiết mức này rồi, không biết Đường Kiều có còn dám như hiện tại như vậy hay không.

Thật ra cô không thích như vậy, tuyệt không thích mình giống như đứa bé con, chỉ biết tố cáo, nhưng. . . . . . Chu Chú, anh thật là quá đáng.

"Tố cáo là việc làm của một đứa bé, hơn nữa anh với chị của em cũng đã trưởng thành, thỉnh thoảng làm chút chuyện người trưởng thành cũng là chuyện đương nhiên."

Quả nhiên Chu Chú rất vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, không ai bằng.

Đường Uyển cắn môi quật cường nhìn Chu Chú, trừng mắt thật to, lời nói của Chu Chú rõ ràng làm cô đạp phải mìn.

"Em vốn là đứa bé."

Không phải bọn họ vẫn đối đãi cô như đứa bé sao, đứa bé tố cáo có phải cũng là chuyện đương nhiên hay không?

Chu Chú cũng không ngờ Đường Uyển sẽ nói như vậy, rõ ràng sửng sốt một chút, anh còn tưởng rằng dựa vào cá tính của Đường Uyển sẽ trúng phép khích tướng mới phải, xem ra mình đoán sai.

Rất nhanh lấy lại tinh thần, Chu Chú cười nhạt một tiếng.

"Đến lúc đó, nếu cha mẹ của em thúc giục anh và chị của em kết hôn, ngược lại anh thật sự phải cám ơn em, vốn chị của em vẫn không đồng ý, nếu như bên phía cha mẹ em làm áp lực, có lẽ tình huống sẽ khác rất lớn."

Dù sao Đường Uyển vẫn là đứa bé, bàn về mưu trí, bàn về thủ đoạn, cũng không phải là đối thủ của Chu Chú.

Thứ nhất không được, anh còn có thứ hai, luôn có một cái lồng ở đó chờ cô.

"Em biết rõ anh cố ý làm như vậy."

Đường Uyển nâng cao cổ thẳng lưng, gương mặt quật cường.

"Đúng vậy, anh cố ý."

Chu Chú cũng không phủ nhận, nhưng anh rất nhanh thừa nhận, càng làm cho Đường Uyển cảm thấy khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.