Mặc dù Đường Uyển cảm giác mình rất đau buồn khổ sở nhưng Chu Chú cũng không để ở trong lòng chút nào.
Lần đầu tiên Đường Uyển bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, những năm này cô vẫn thích anh Chu Chú, anh có biết không?
Có lẽ vì Đường Kiều ngầm cho phép quan hệ, Chu Chú lộ ra càng lúc càng lớn, có lúc có thể ngay trước mặt Đường Uyển ăn đậu hũ Đường Kiều, mỗi khi như vậy Đường Uyển chỉ bậm môi cúi đầu không nói lời nào nhưng cũng chưa bao giờ nói tố cáo.
Đường Kiều gửi sơ yếu lý lịch nhiều nơi, cũng đã trải qua mấy cuộc phỏng vấn. Sau đó cô phát hiện, lúc đến phỏng vấn, nói đến thân thế phải nói hết sức khốn khổ, nói đến công việc phải đam mê, nói đến tương lai phải nhìn về phía chính phủ. . . . . .
Vì vậy, Đường Kiều đã tìm được công việc tại công ty đá quý ở cao ốc chừng trăm tầng, Đường Kiều suy nghĩ lại cảm thấy thoải mái, quan trọng nhất là người ta thông báo cho cô qua hết Đoan Ngọ đi làm ngay.
Cho nên, Đường Kiều cảm thấy tết Đoan Ngọ này, cô vẫn có thể đắc chí một phen.
Một buổi sáng, Đường Kiều từ trên giường bò dậy, sau khi tắm xong liền đi kêu Chu Chú và Đường Uyển thức dậy, lúc gọi Đường Uyển rời giường vẫn tương đối thuận lợi, chẳng qua lúc kêu Chu Chú rời giường, thiếu chút nữa không giữ được trận địa.
Thật vất vả tránh ra khỏi, Đường Kiều cắn răng cũng muốn đứt, hận không được đấm cái mặt tươi cười trên giường. Đến lúc nào rồi, cậu ta còn có tâm trạng giở trò lưu manh.
"Cậu mau dậy đi, một lúc nữa còn phải về nhà bà ngoại."
Aiz, phải nói chị lớn Đường Kiều này nói chuyện không chút suy nghĩ.
Tết Đoan Ngọ vốn phải là chuyện ai về nhà nấy, tất cả trở về bên cha mẹ, cô bướng bỉnh xem như một chuyện.
Chu Chú từ trên giường ngồi dậy, nhướng nhướng mày, quay đầu nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, rất tốt, trời xanh mây trắng!
Ba người từ trong nội thành chạy ra, Đường Kiều có chút hưng phấn cũng có chút thấp thỏm, bởi vì lý do năm nay Đường Uyển cũng ở đây, cha mẹ Đường cũng nói muốn tới Thành phố S ăn tết Đoan Ngọ. Đã có nhiều năm Đường Kiều không gần gũi bọn họ, cho nên trong lúc nhất thời, rất khó nói trong lòng có mùi vị gì.
Đường Uyển tốt hơn Đường Kiều nhưng tâm trạng cũng không tốt, giống như có tâm sự gì.
Đường Kiều không rõ lắm hiện tại cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi đang suy nghĩ gì, từ trước đến giờ Đường Uyển và cô cũng không quá gần gũi, cô cũng không hỏi thăm nhiều. Dù sao Đường Uyển đã nói không có việc gì, cô nghĩ hơn một chuyện, không bằng ít đi một chuyện.
Công bằng mà nói, ở phương diện người nhà Đường Kiều biết mình làm quá kém, nếu như lúc này đổi lại là Chu Du u sầu ngồi ở bên cạnh cô, cô tuyệt đối không ngồi yên làm như không có chuyện gì giống như vậy. Nhưng . . . . . . thật ra cô cũng không biết nên làm gì, cho nên liền rõ ràng không thể làm gì.
Bởi vì nghĩ đến chuyện phải qua đêm, Đường Kiều lo lắng Thũng Gia một mình sẽ có thể bị chết đói, dĩ nhiên cũng có thể bị no chết. Cho nên lần này về khu nhà tập thể, liền mang theo Thũng Gia. Dĩ nhiên Chu Chú là tài xế, Đường Kiều và Đường Uyển ngồi ở ghế sau, mà Thũng Gia, một người. . . . . . Ách, một con mèo. . . . . . một mình ngồi vị trí kế bên tài xế.
Lúc bọn người Chu Chú chạy vào trong khu nhà tập thể, thời gian vẫn còn sớm, hoàn toan là nhờ phúc Đường Kiều sáng sớm thức dậy kéo người rời giường.
Đường Kiều nhảy xuống xe đầu tiên, im lặng lẽ xông vào nhà bà ngoại Đường, Đường Uyển từ chỗ kế tài xế ôm ra Thũng Gia, sau đó ôm nó chậm rãi nối gót đi ở giữa, Chu Chú từ trên xe ôm mấy bọc đồ thật to đi sau cùng.
Lúc Đường Kiều đi vào nhà, cha mẹ Đường cũng chưa đến. Mợ cả và bà ngoại Đường đang pha trà, ông ngoại Đường đang đánh cờ với cậu cả Đường, đứa em họ nhỏ của Đường Kiều ngồi ở trên ghế salon xem sách manga, tuổi còn nhỏ đã mang cặp mắt kiếng trên sống mũi, Đường Kiều cảm thấy bộ dáng em họ nhỏ này có thể so với bộ dáng của Chu Chú đòi Kita năm đó.
Em họ nhỏ tên Dương Tuấn Khanh, một cái tên siêu cấp khó tả, cụ thể có ý nghĩa gì Đường Kiều cũng không hiểu. Nhưng cô thích gọi nó là thân gi, cảm giác như đang kêu con thú cưng nhỏ bé.
"Nhóc thân ái, chị ôm."
Đường Kiều vừa vào cửa liền nhào tới em họ nhỏ, lúc còn chưa kịp phản ứng đã gặm xuống một hớp. Bạn học Dương Tuấn Khanh đáng thương chỉ kịp từ trong lòng cô cố gắng duỗi đầu ra ngoài. Cặp mắt tội nghiệp nhìn ông ngoại Đường và cậu hai Đường đang đánh cờ, sau khi thấy bọn họ không chú ý, lại đem mặt chuyển sang Bà ngoại Đường và mợ Đường.
"Thân ái, rất lâu chị không có gặp em, em để cho chị hôn một cái nào."
"Nhưng người ta cũng bảy tuổi rồi."
Còn bị người khác ôm hôn, còn mặt mũi nào mà tồn tại?
"Cho dù em bảy mươi tuổi, cũng phải chi chị hôn."
Đường Kiều xấu xa hắc hắc hai tiếng, lại nhào trên mặt Dương Tuấn Khanh gặm một cái.
Bạn học Dương Tuấn Khanh thấy không có người cứu mình, chỉ đành phải buông xuống sách manga trong tay, mặc cho lão đại Đường Kiều chà dẹp nặn tròn.
Lúc Đường Kiều đang giày xéo em họ nhỏ, Đường Uyển và Chu Chú cũng một trước, một sau đi vào cửa.
Đường Uyển ôm Thũng Gia ngoan ngoãn chào từng người, Chu Chú cũng lần lượt chào từng người, lúc này Đường Kiều mới phát hiện ra, cô là đứa bé không có lễ phép nhất.
"A Chú, tại sao hôm nay cũng tới, cha mẹ của cháu bên kia...."
Nhìn mợ Đường hỏi như vậy, điều này khiên người ta trả lời thế nào đây? Chu Chú vẫn chưa trả lời, Đường Kiều cũng đã rối rắm dùm anh.
"không có việc gì, gần đây cha mẹ của cháu ra nước ngoài du lịch, không có ở nhà, cho nên hôm nay cháu cùng Đường Kiều tới. Bà ngoại sẽ không chê cháu chứ?"
"Sao có thể a, cháu tới Bà ngoại vui mừng cũng không kịp."
Bà ngoại Đường vội vàng đứng dậy nhận lấy đồ trên tay Chu Chú, đặt ở bên cạnh, bảo anh ngồi xuống, lại kéo Đường Uyển.
"Đây là meo ai nuôi vậy?"
không ai cho rằng đây là mèo Đường Kiều nuôi, ai cũng biết, từ trước đến giờ Đường Kiều ghét động vật nhỏ.
"Là Chu Du, gần đây cô ấy có chuyện đi ra ngoài, nhờ cháu chăm sóc một thời gian, nhưng hôm nay trong nhà không có ai, cháu mang nó theo khỏi phải lo lắng, tuyệt đối nó ăn ít hơn Chu Chú."
Đường Kiều cười ha ha hai tiếng, cảm giác trong lời nói của mình đã phá hủy Chu Chú một phen, tâm trạng không khỏi rất tốt.
Bà ngoại Đường lắc đầu một cái, cảm thấy con bé này không cứu được, quay mặt sang hỏi Đường Uyển.
"Uyển Uyên, ở chỗ Đường Kiều thế nào, nếu ở không quen thì lên ở nhà Bà ngoại, Bà ngoại cái gì cũng có, có thể thoải mái hơn chỗ chị của cháu."
Bà ngoại Đường suy nghĩ, Đường Kiều há có thể không biết, lúc này cũng chỉ vuốt lỗ mũi giả bộ chơi đùa cùng em họ nhỏ.
"Đúng vậy, con bé Kiều Kiều này, không biết chăm sóc người."
Mợ Đường cũng bày tỏ đồng ý, bưng cái khay đựng bốn ly trà, thả mỗi người một ly trước mặt ông ngoại Đường và cậu hai Đường, sau đó đem hai ly còn lại đặt ở trước mặt Chu Chú và Đường Uyển.
"Mợ, cháu cũng muốn uống."
"Tự mìn đến rót."
"A, mợ thiên vị."
Đường Kiều ôm em họ nhỏ lăn một vòng, gào khóc một tiếng, giả chết tại chỗ.
Trong nháy mắt chọc cả phòng bật cười, Đường Uyển cũng vểnh khóe miệng cười cười.
"Chỉ có cháu tác quái, cháu nhìn Uyển Uyển một chút, rất điềm đạm."
Mợ Đường trách cứ liếc mắt nhìn nhưng vẫn đi rót ly trà bưng tới cho Đường Kiều.
Cậu cả Đường coi như là quân nhân giải ngũ, mợ cả Đường là phần tử trí thức điển hình, làm giáo sư đại học nào, bình thường một mình rất nghiêm túc, nhưng vừa đụng đến Đường Kiều sẽ lập tức phá vỡ.
"Nhóc thân ái, em thích chị lớn hay thích chị nhỏ?"
Ánh mắt Đường Kiều xoay tròn, em họ nhỏ bị cô ôm vào trong ngực không buôn tay.
"Nếu bây giờ chị buông em ra, em thích chị lớn nhiều một chút."
Chu Chú lắc đầu một cái, đây chính là tự mình làm bậy thì không thể sống.
"không buông, không buông, sẽ không buông, chị lớn quá yêu em, thế nò cũng không buông."
Đường Kiều tiếp tục ngồi dưới đất đùa giỡn, người một nhà cũng bị chọc cười không khép miệng.