Thật ra đã rất nhiều lần Đường Kiều cũng mãnh liệt, mãnh liệt muốn có một gia đình, mãnh liệt muốn sống mãi mãi cùng Chu Chú làm cho những người ủng hộ cô ngày càng nhiều hơn. Để cho cô có lý do tin tưởng, trên cái thế giới này tình yêu đủ sức giữ cho con người sống khỏe mạnh đến trăm tuổi.
Vẻ mặt Đường Kiều tỏ ra mới vừa rồi cũng không nói gì khiến cho Chu Chú hận nghiến răng nghiến lợi, ngón tay rục rịch, hận không được tiến lên bóp chết chị hai nhà anh.
Nhưng không nở lòng a.
Không nở ép buộc cô, không nở nhìn dáng vẻ cô cau mày, không nở nhìn bộ dáng cô khổ sở, cho nên anh chỉ ép buộc mình, ép buộc mình nhẫn nại, ép buộc mình phối hợp bước chân của cô.
Đường Kiều vội vàng đi xuống lầu, vừa lúc cha mẹ Đường đứng dậy chuẩn bị từ biệt, Đường Uyển đứng ở bên cạnh Mẹ Đường ôm cánh tay Mẹ Đường.
Đường Uyển nhìn Đường Kiều xuống lầu, vẻ mặt tối tăm, cắn cắn môi cũng không nói câu nào.
Đường Kiều vừa đi vừa xoa xoa mặt, liếc nhìn chung quanh, có chút buồn bực Thũng Gia đi đâu rồi. Sau đó khoác cánh tay Bà ngoại Đường đang đứng ở cửa đưa tiễn người, nặn ra một nụ cười tự nhận là cũng không tệ.
"Cha mẹ, trên đường chú ý an toàn."
Nói xong lại mỉm cười nhìn về phía Đường Uyển, trong bụng có chút tội lỗi, lúc. Đường Uyển. . . . . nhìn cô rõ ràng còn cười giống như yêu tinh, lúc này, rõ ràng trở thành em gái họ Lâm (Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng), đây là bực nào tội lỗi a.
Lúc này Chu Chú cũng đi xuống lầu, đứng ở phía sau đám người Bà ngoại Đường, nhìn cha mẹ Đường gật đầu một cái, "Chú, dì đi mạnh giỏi."
Lúc này cha mẹ Đường không có lòng để ý tới Chu Chú, mẹ Đường đứng ở cửa lôi kéo Đường Kiều nói, "Kiều Kiều, thật không cùng cha mẹ về nhà ở hai ngày?"
"Không, sau tết phải đi làm ngay."
Đường Kiều để mặc cho mẹ Đường lôi kéo tay của cô, vẻ mặt hời hợt, Đường Uyển nhìn thấy trong lòng rất khó chịu, vào giờ phút này muốn nói một câu chính là: đó là mẹ ruột của chị! Nhưng cô cũng biết, mình không có lập trường, cho nên chỉ cắn cắn môi, nuốt lại lời vào miệng.
"Cũng tốt, đi làm quan trọng hơn. Cha mẹ, chúng con phải đi rồi."
Dù sao Mẹ Đường cũng hơi lúng túng, buông tay Đường Kiều, quay mặt sang nhìn Bà ngoại Đường và ông ngoại Đường, đứng phía sau ông ngoại Đường là Cậu Đường, Mợ Đường cùng với Chu Chú.
"Ừ, đi thôi, trên đường chú ý an toàn."
Bà ngoại Đường nhìn về phía cha mẹ Đường khoát khoát tay, sau đó an ủi vỗ vỗ mu bàn tay của Đường Kiều. Ông ngoại Đường và Cậu Đường xoay người vào nhà, Mợ Đường và Chu Chú cùng đi ở phía sau.
Cho đến sau khi cha mẹ Đường mang Đường Uyển rời khỏi, Đường Kiều mới thở phào một hơi, kéo Bà ngoại Đường xoay người, cúi gằm đầu trở về nhà.
"Kiều Kiều, khi nào đi nhà cậu ở hai ngày? Cháu cũng đã lâu không có đi."
Trong phòng khách, ông ngoại Đường và Cậu Đường đang vừa uống trà vừa xem ti vi, thỉnh thoảng cùng Chu Chú ngồi ở một bên nói đôi câu, cũng may không phải là “Hoàn Châu cách cách”.
Đường Kiều liếc Chu Chú một cái, trong lòng có chút không thăng bằng, nghĩ tới rõ ràng đây là địa bàn của cô, tại sao cậu ta vui vẻ đắc ý như vậy? Thật sự tự xem mình là người nhà sao? Khó chịu a khó chịu.
Không biết từ lúc nào, mợ Đường lấy ra nữ công, thật sự là nữ công a, trên ti vi mới có thể thấy được loại này..., Chu Du ở trước mặt cô khoe khoang thêu tranh chữ thập gì đó, cũng là trò trẻ con. Đồ chơi trên tay Mợ Đường mới nghịch thiên, Đường Kiều buông tay Bà ngoại Đường đi đến gần liếc mắt nhìn thành quả của Mợ Đường, không khỏi ước ao ghen tị. Đúng là phụ nữ thực thụ, so với mình, cô cảm thấy mình sống giống như đại gia, thêu thùa may vá gì đó . . . . . . Cô vẫn chưa cầm qua bao giờ.
"Hắc hắc, qua một thời gian ngắn rồi nói."
Mặc dù ước ao ghen tị, nhưng Đường Kiều đối với đồ trên tay Mợ Đường biểu hiện hứng thú cũng không phải rất lớn, vật kia, xem người khác làm thì có thể, muốn cô làm quả thật chính là muốn mạng cô. Đường Kiều ngồi thẳng lên, sau đó nhìn Cậu Đường ở bên cạnh, ôm cánh tay Cậu Đường, mỗi khi cô cười hắc hắc, Cậu Đường luôn cảm giác mình cũng không biết đâu mà lường, dù sao chính là nhức nhối.
"Cậu, nghe nói cậu có hai cái đĩa của anh Trương không còn xuất bản nữa."
Đường Kiều và Cậu Đường đều say mê diễn viên Trương Quốc Vinh, dĩ nhiên Đường Kiều không có bản lãnh lớn như Cậu Đường, nhưng. . . . . . Cô cũng sẽ có biện pháp của mình.
Cậu Đường vừa nghe nói, trong bụng hiểu ngay liền liếc mắt nhìn Mợ Đường đang tỉnh bơ, bà giống như hoàn toàn không nghe hai cậu cháu bọn họ nói cái gì, tiếp tục thêu thùa món đồ trên tay.
Trên gương mặt cương nghị của Cậu Đường vẫn cứng rắn nặn ra nụ cười, thịt run lên, quả nhiên rất đau.
"Kiều Kiều a, đây chính là bảo bối của cậu."
Thật lòng không muốn nói cho cô.
"Cháu biết rõ nhưng cháu cũng biết, cháu càng là bảo bối của cậu."
Đường Kiều toét miệng cười, một chút gò bó mới vừa rồi khi có cha mẹ Đường ở chỗ này đã sớm biến mất. Hiện tại ném cho cô cây cột, cô cũng có thể trèo lên.
Ngồi ở một bên, ông ngoại Đường và Bà ngoại Đường chỉ cười không nói, nhìn bộ dáng nhịn cười rất khổ cực, đối với chuyện mỗi lần Đường Kiều dùng chiêu, vẫn phì cười không dứt.
"Chỗ cậu có Long Tĩnh thượng hạng."
"Không cần."
Đường Kiều từ chối rất dứt khoát, xem ra cô muốn đồ vật này, Cậu Đường nhất định rất nhức nhối.
"Vòng tay răng ngà?"
"Cháu sẽ đến chỗ của cậu."
"Nếu không, cậu mua cho cháu một cái laptop mới? Mua quả táo là tốt nhất."
"Không cần."
Cậu Đường nói những thứ này đều là thứ Đường Kiều đã từng mê luyến, đáng tiếc, hôm nay đều là mây bay.
"Con bé xin con thì cho nó đi, chỉ là hai cái đĩa mà thôi."
Mẹ, không phải như vậy.
Cậu Đường khóc không ra nước mắt, ông ta biết, cô gái nhỏ này mỗi lần muốn ông ta nhức nhối, ông ta không thể không nhức nhối.
"Đúng vậy a, con đưa cho con bé là được, tránh khỏi ngày ngày nó nghĩ đến."
Ông ngoại Đường cũng điềm đạm nghiêm mặt lên tiếng, vì vậy, Đường Kiều thắng lợi.
Từ đầu tới cuối, Chu Chú chẳng hề nói một câu, chẳng qua ngồi ở một bên nhìn Đường Kiều mè nheo cậu của cô như thế, trong lòng vô hạn đồng tình với Cậu Đường.
Đường Kiều cô nàng này, thật ra cũng chỉ muốn thế thôi, từ nhỏ đến lớn cô đã muốn bao nhiêu thứ rồi nhưng vẫn không có món nào thích lâu, hứng thú của cô tới nhanh, đi cũng nhanh, giống như cưỡi ngựa xem hoa.
"Cậu, không có việc gì, đợi ngày nào đó cô ấy không thích, để cho cô ấy trả lại cho cậu."
Đường Kiều không kiên trì ý thích được bao nhiêu ngày, Chu Chú an ủi cậu Đường, mà lúc này Cậu Đường cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi.
Ai bảo ông ta cưới một bà vợ cũng không có một chút hứng thú nào đối với chuyện của ông ta, về sau nếu có đồ tốt, không chỉ phải đề phòng Đường Kiều, mà bà vợ của mình cũng không thể không đề phòng.
Cậu Đường rưng rưng tiếp nhận an ủi của Chu Chú, trong lòng giậm chân không ngừng, thật là nhất thời thất sách, aiz.
"Vậy cháu đến nhà cậu ở hai ngày, cậu mới viết hai bộ chữ, cháu giúp cậu xem một chút."
Cậu Đường đau nhức, cũng chỉ lùi lại cầu việc khác thu lại một chút phúc lợi. Đường Kiều không có bản lãnh khác, nhưng năng lực phân biệt là hạng nhất.
"Cái này phải đợi Chu Du trở về."
Trên vai gánh vác trách nhiệm nặng nề a, Chu Du này vẫn chưa trở lại, cô phải chăm sóc Thũng Gia giúp cô ấy đấy.
Nhớ tới Thũng Gia, Đường Kiều nhìn lòng vòng, nhìn thấy Thũng Gia ăn uống no đủ nằm ngủ gật ở bên bàn trà của ông ngoại Đường, nếu như nói Đường Kiều là ăn như heo, thì Thũng Gia tuyệt đối là ngủ như heo, Đường Kiều chưa từng gặp qua con mèo lười như vậy, một ngày 24h, trừ thời gian ăn cơm, trên căn bản nó đều ngủ.