Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 73: Chắc chắn sẽ có



"Ha ha, thân ái cũng không thể nói như vậy, chị sẽ tức giận."

Bạn học Dương Tuấn Khanh lau lau, Đường Kiều khẽ cắn răng nhìn nó nháy mắt một cái, chờ sau khi Dương Tuấn Khanh đáp lại bằng ánh mắt chịu thua, cô mới cảm thấy hài lòng thu hồi ánh mắt, lúc thu hồi ánh mắt lại chạm vào ánh mắt của Chu Chú.

Con mẹ nó. . . . . . quá ** rồi.

Đường Kiều nhanh chóng mở to mắt, thật lòng cảm thấy sáng sớm, không thể kích thích thế này.

Bà ngoại Đường là người Giang Tô, là một người dịu dàng, hơn nữa bánh bao hấp thật nhỏ này, Đường Kiều cũng thích, chẳng qua sau khi dọn ra ngoài, ở gần không có bán, Đường Kiều phải cai nó rồi, nhưng mỗi lần trở về, tất nhiên không nhịn được nghĩ đến bánh bao hấp.

Đường Kiều cảm thấy tiếc nuối chính là, tại sao mẹ cô không di truyền một nửa dịu dàng của Bà ngoại cô.

Đường Kiều vốn lẩm bẩm đôi câu, mẹ của cô không phải như vậy, suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, cũng không thể bởi vì cô mẹ không muốn gặp cô mà cô nói xấu mẹ, cũng có lẽ bản thân cô không phải là một mặt hàng đáng yêu. .

Bình thường Đường Kiều không ăn điểm tâm, hôm nay cô ăn sạch toàn bộ một chục bánh bao hấp của Bà ngoại Đường, lại uống sữa tươi. Sau khi ăn uống no đủ liền ưỡn bụng tại chỗ nói lầm thầm.

"Bà ngoại, bà thật xấu, bà cố ý cho cháu ăn ngon, lần này bể bụng rồi, no chết đi được."

Có lẽ Đường Kiều bị đầy hơi, tiếng nói vừa dứt, rất mất lịch sự nấc cục một cái.

"Thật sự bể bụn sao? Làm sao bây giờ?"

Bà ngoại Đường vừa nghe Đường Kiều nói sắp bể bụng liền nóng nảy, hết sức tự trách. Mợ Đường cũng đứng ở một bên không biết làm thế nào cho phải, vừa bực mình vừa buồn cười, người lớn như thế rồi tại sao có thể ăn không biết dừng a. Lại la còn ó nị no.

"Không có việc gì, không có việc gì, bà ngoại, cháu nói đùa thôi, no thì no, không có bể bụng, cháu ngồi sẽ hết chuyện."

Mấy người đàn ông trong nhà cũng có vẻ bình tĩnh hơn, cậu hai Đường và em họ nhỏ tiếp tục chơi ghép hình trong tay. Ông ngoại Đường đè xuống một con cờ, chặn kín đường đi của Chu Chú, đối với đánh cờ, thật sự Chu Chú không có quá nhiều suy nghĩ được mất, thua thì thua, thu con cờ, đứng lên nhìn về phía ông ngoại Đường nói.

"Ông ngoại, cháu dẫn Đường Kiều đi tản bộ."

"Đi đi, đi chậm một chút."

"Vâng, cháu biết."

Chu Chú đỡ Đường Kiều từ trên ghế ngồi dậy, sau đó đỡ cô đi tới cạnh cửa, chẳng qua đi tới một nửa cô lại rên lên, không chịu đi.

"Đợi chút, đợi chút. . . . . ."

"Chuyện gì, muốn lấy cái gì không?"

Ánh mắt Bà ngoại Đường bắt đầu tìm ba lô nhỏ của Đường Kiều ở khắp phòng.

"Không phải."

Đường Kiều liếc nhìn mọi người, sau đó ý bảo Chu Chú cúi đầu, ở bên tai Chu Chú nhỏ giọng nói mấy câu.

Chu Chú nhíu nhíu mày, hiển nhiên không quá tình nguyện.

Đường Kiều chợt nhíu mày, "Biểu hiện tốt một chút a."

Đường Kiều vừa nói lời này, Chu Chú lập tức giống như bán đứng thân thể, bán đứng linh hồn, đi tới trước mặt người bạn nhỏ Dương Tuấn Khanh, ôm nó lên.

"Chị có chuyện muốn nói với em."

Sau đó cũng không quan tâm người bạn nhỏ Dương Tuấn Khanh có đồng ý hay không, liền ôm nó đến trước mặt Đường Kiều.

Đường Kiều cười xấu xa hai tiếng hắc hắc, không đợi bạn học Dương Tuấn Khanh còn chưa có phục hồi lại tinh thần, Đường Kiều cũng đã chu môi lại gần gặm một cái hai bên trái phải, sau đó hả hê nhìn bạn học Dương Tuấn Khanh nhe răng, "Chị của em mới vừa ăn bánh bao, còn chưa có lau miệng."

Chu Chú đặt em họ nhỏ xuống, đỡ Đường Kiều như tiểu nhân đắc chí đi ra cửa.

Vẻ mặt em họ nhỏ rất phiền muộn để mặc cho Mợ Đường lau mặt cho nó, gương mặt đó khỏi phải nói thúi đến cỡ nào.

"Được rồi, bị chị hôn một cái có gì ghê gớm đâu, đàn ông con trai phải rộng lượng đúng không?"

"Con cũng không phải là phụ nữ, tại sao phải rộng lượng."

Em họ nhỏ tiếp tục xụ mặt, mặc dù không muốn so đo với quỷ ngây thơ Đường Kiều nhưng lại không cam lòng.

"Tại sao phụ nữ mới rộng lượng?"

Ông ngoại Đường đang cầm ly trà nói, đối với lời nói của Dương Tuấn Khanh cảm thấy mới mẻ.

"Ông nội, ông nhìn bụng chị bao nhiêu a, chỉ có phụ nữ mới có bụng như vậy."

A, Thượng Đế ơi, mợ Đường vỗ trán, ông ngoại Đường và cậu hai Đường sững sờ, ngay sau đó cao giọng cười to, ông ngoại Đường cũng không kiềm chế được nở nụ cười. .

Người bạn nhỏ Dương Tuấn Khanh ở trong tiếng cười, càng thêm phiền muộn.

Chu Chú đỡ Đường Kiều đi ra khỏi sân, đi từ từ dọc theo ngõ hẻm.

Người trong khu nhà tập thể phần lớn đều chuyển đi rồi, vốn cậu hai Đường cũng chuẩn bị để cho Ông Bà ngoại Đường chuyển đi nhưng người già nhớ tình bạn cũ, không chịu dời tổ, cậu hai Đường nghĩ, mặc dù phòng ốc cũ một chút nhưng đúng là chỗ tốt, ít nhất yên tĩnh, không khí vẫn không tệ, ngoại trừ giao thông có chút không quá thuận lợi, những thứ khác cũng không kém hơn so với trong thành phố, rất thích hợp cho hai người già ở, cho nên cũng không có kiên trì.

"Rất nhiều người đều giống như Thũng Gia, cho bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cô cũng không khó chịu sao."

Đường Kiều ưỡn bụng, khó chịu cau mày, thật lòng Chu Chú không nhìn nổi, anh cũng muốn vứt bỏ cô, xui xẻo gặp phải đứa bé như vậy a, ăn bữa sáng có thể để cho mình no thành như vậy.

"Cái này không khó chịu lắm."

Đường Kiều khó chịu trả lời, cô ghét nhất nhìn người mặt thối, tại sao để cho cô nhìn mặt thối a, khó chịu là cô cũng không phải là cậu ta.

"Cô còn biết khó chịu sao."

"Chu Chú! Là cậu tự mình muốn dẫn tôi đi tản bộ."

Đường Kiều dậm chân một cái, hiếm khi lộ ra thái độ con gái, hất tay Chu Chú nhanh chóng bước lên phía trước mấy bước.

"Được, được, được, tôi sai rồi, bà cô ơi, cô chậm một chút."

Chu Chú chạy hai bước đuổi theo Đường Kiều, khống chế được tốc độ của Đường Kiều, sợ cô đi nhanh trong dạ dày khó chịu.

Đường Kiều chu miệng mới vừa chuẩn bị làm khó dễ, còn chưa kịp mở miệng lại bị người cắt đứt.

"Ơ, đây không phải là cháu gái lớn của nhà họ Đường đây sao?"

Xông tới là một người lớn tuổi, trong tay xách theo lồng chim cười chào hỏi Đường Kiều, Đường Kiều cũng không nhận ra nhưng ngại vì người lớn chỉ đành phải đứng tại chỗ nhìn người ta cười ngây ngô.

"Đây là đứa bé nhà họ Chu hả."

"Đúng vậy, ông bác, mang chim đi dạo sao."

"Đúng vậy, đúng vậy, vợ chồng son thật tốt, mấy tháng rồi sao?"

Phốc!

Mọi người nên biết chuyện xưa bịt tai trộm chuông, ở chỗ này cũng không cần lặp lại, dù sao đại khái ý tứ đúng là, người nọ che lỗ tai của mình, mình không nghe được liền cho rằng người khác cũng nghe không được. . . . . .

Mà có lẽ ông bác lớn tuổi này hơi lảng tai một chút, cho nên rất sợ người khác cũng không nghe được, tiếng nói lớn như sấm nổ.

Thật ra tiếng nói lớn thì cũng không quan trọng, nhưng chuyện là ông ta nói ra lời này cũng quá vội vàng rồi. Buổi sáng mọi người ăn điểm tâm xong, không cần biết là đi tản bộ loanh quanh hay mang chim đi dạo, lúc này cũng rối rít nhìn về phía Đường Kiều và Chu Chú.

Đường Kiều ưỡn bụng đứng tại chỗ trong nháy mắt bị hong khô, nhưng vào lúc này cô nghĩ tuyệt đối không phải là hong khô, mà là hong khô thành bụi. . . . . . thành cái gì cũng được, tóm lại để cho cô biến mất.

Chu Chú nín cười hết sức khó khăn, "Ông bác, chúng tôi đi trước, hôm nào mời bác uống rượu đầy tháng a."

Ông bác vẫy vẫy tay, xách theo lồng chim tiếp tục đi dạo.

Đường Kiều đen mặt đấm vào bụng Chu Chú một cái.

"Nói gì thế, ở đâu ra rượu đầy tháng."

Chu Chú xoa xoa bụng bị đau, cười lơ đễnh, "Chắc chắn sẽ có." .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.