Bởi vì Đường Uyển đã đi về, lúc tối Đường Kiều vẫn còn có chút lo lắng, lo lắng Đường Uyển không có ở đây "Quỷ áp giường" sẽ xuất hiện, tối hôm nay sẽ xuất hiện lần nữa.
Cho nên Đường Kiều cố gắng chống mí mắt một mực vọc máy vi tính, xem bộ một bộ phim truyền hình cũ, học vài câu lời kịch, cuối cùng chỉ nhớ đối thoại của Nam Nữ chính lúc mở màn.
"Nói cho anh biết, về chuyện quê hương, em nhớ nhất là cái gì."
"Xa nhà quá lâu, đối với quê hương, so với nước ngoài còn xa lạ hơn. Có vẻ như rất nhiều cảm xúc, thật ra cũng không đơn giản. Ví dụ nỗi nhớ quê, nhớ người thân. Mặc dù có rất nhiều người miêu tả về nó nhưng em không tìm được tiếng nói của mình, màu sắc, mùi vị và tình yêu, tình yêu đương nhiên. . . . . ."
(PS: xuất nguyên lời thoại trong phim chuyến bay đêm”)
Đường Kiều một tay nâng đầu hơi suy nghĩ, nửa phút sau cô vứt bỏ không suy nghĩ nữa, thật ra cô cũng không phải là một người cố chấp, suy nghĩ không ra thì thôi, cô cũng không quá cố gắng muốn tìm ra đáp án.
Tình yêu là đương nhiên sao? Là như Chu Chú đối với cô? Hay là như cô đối với Chu Chú?
Đường Kiều hé miệng cười tự giễu, sau đó nhẫn nhịn vừa lên QQ, vừa lên thiên nhai.
Cô phát hiện cô căn bản là người không thể rời bỏ Internet, aiz.
Trên thiên nhai không có chuyện gì đáng giá để cô tám, bên QQ cũng không có mấy cái người quen online. Căn bản trên thế giới này muốn tìm ra mấy người cả ngày nhàm chán lướt web giống như cô cũng rất khó khăn.
Trong FOXMALL (*) nhận được mấy lá thư, hai lá cô đã từng mua hàng khuyến mãi qua Internet trang web gởi tới tin tức tiêu dùng, một lá thư rác, còn có lá thư có file đính kèm do Bạch Bạch, bạn học thời đại học của cô gởi tới, chính là người kết hôn lần trước.
Đường Kiều tải xuống file tài liệu, mở ra vừa nhìn, bên trong là hình ảnh hôn lễ ngày đó.
Bạch Bạch rất thân thiết chọn một số hình có cô hoặc là Chu Chú, còn có mấy tấm bọn họ chụp chung. Dĩ nhiên, phần lớn đều là hình Chu Chú bị một đám phụ nữ bao vây, hơn nữa bị một bạn học nữ khác dây dưa.
Đường Kiều xem, xem rất tỉ mỉ, cố gắng từ trong tấm ảnh tìm ra thứ gì đó nhưng thật không may, cô không tìm ra được gì.
Rất nhiều người không biết bản thân mình được che giấu nhưng các bậc thầy đều nói ảnh chụp có thể bán đứng người đó, nhất là bộ mặt thật gì đó.
Đường Kiều muốn nói, con mẹ nó người nào ngu ngốc nói, ngoại trừ con người, rượu, lễ phục. . . . . . Những thứ khác, thật chẳng có cái gì cả.
Hình chỉ là hình, nó không nói lên được bất cứ chuyện gì.
Nhìn những khuôn mặt trong hình giống như đã từng quen biết, Đường Kiều thổn thức không dứt.
Những người này, bao gồm cả cô.
Cũng đã từng ngồi chung lớp nghe Thầy giáo văng nước miếng rửa tội, mà hiện nay, mọi người gặp nhau tất cả đều không giống nhau.
Đường Kiều xem hình xong, tổng kết giống như đi trồng rau thu hoạch rau, hay đi sang đất
nhà người ta trộm rau, sau đó cảm thấy hài lòng lên giường nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ nhìn xuống điện thoại di động, trong hộp thư còn tin nhắn của Chu Chú cô không có đọc, mở ra xem, cũng chỉ có hai chữ: ngủ ngon!
Đường Kiều bỉu môi, cô mới không tin hai chữ này, lúc cô trở về phòng, Chu Chú vẫn còn ở phòng sách, lúc này khẳng định anh vẫn chưa nghỉ ngơi, chẳng qua lúc này Đường Kiều cũng không thèm chú ý tới anh, bởi vì cô phải dưỡng tinh thần thật tốt, ngày mai nghênh đón thử thách mới.
Đường Kiều nằm dang tay chân ở trên giường hình chữ đại một lúc lâu, rõ ràng buồn ngủ, đầu lại tỉnh táo khác thường, tối nay, giống như lại muốn mất ngủ.
Trong bóng tối, Đường Kiều nhìn trần nhà thở dài, suy nghĩ có nên ngồi dậy lên thiên nhai hay không, đang lúc này cửa phòng cũng bị mở ra.
Mới đầu Đường Kiều hơi kinh ngạc, sau đó có chút hốt hoảng.
Ở trong nhà này, chỉ có hai người cô và Chu Chú, mặc dù Đường Uyển đã từng ở nơi đây một thời gian ngắn.
Đường Kiều vẫn là Đường Kiều lập dị, cho nên khi Chu Chú rón rén đến gần trước giường cô thì Đường Kiều vẫn nhắm mắt lại, giả bộ ngủ cô tương đối lành nghề, nhịp tim cũng không đập loạn.
Dường như đối với hoạt động trong bóng tối Chu Chú cảm thấy rất hứng thú, lúc đứng ở bên giường Đường Kiều không lên tiếng, cũng không làm gì cả, dĩ nhiên càng không có đi khỏi. Hồi lúc lâu, lâu đến nổi Đường Kiều đều cảm thấy thời gian thật trôi qua quá lâu, muốn mở mắt ra xem rốt cuộc anh đang làm gì thì rốt cuộc Chu Chú cử động.
Đường Kiều thầm than vãn trong lòng, nếu anh không cử động, cô giả vờ ngủ sẽ phải cử động.
Mặc dù Chu Chú cử động, Đường Kiều cũng cố gắng nghe anh làm gì nhưng dù sao cô đang nhắm mắt cho nên đối với tiếng động lỗ mà tai nghe được, vẫn hết sức tò mò.
Dường như Chu Chú ngồi xuống, hơn nữa ngồi trên mặt sàn, bởi vì khi Chu Chú nắm tay phải của cô rũ xuống bên mép giường thì tay của cô giống như đụng phải đầu gối của anh.
Đường Kiều ngừng thở, làm xong chuẩn bị bị lưu manh, nghĩ thầm, nếu anh dám động đến cô, cô liền giả bộ làm thây ma cắn chết anh!
Đáng tiếc, lưu manh vẫn không có tới.
Chu Chú liếc nhìn Đường Kiều cố gắng giả ngủ, nhếch nhếch miệng, nhìn bóng đêm âm thầm cười một cái, sau đó tách một tiếng, mở đèn trên tường ở đầu giường.
Thình lình có ánh sáng, Đường Kiều có chút không thích ứng, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không có mở mắt, thề phải giả bộ ngủ tới cùng.
Chu Chú cũng không có chút để ý, tay nắm tay Đường Kiều vẫn không buông, nhẹ nhàng nắm trong tay.
Lúc Chu Chú cầu hôn với cô đã đeo chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, cô đã lấy xuống, thứ nhất, Đường Kiều cảm thấy vật đó quý trọng, thật sự không thích hợp đeo trên tay, thứ hai, thật ra cô có chút không muốn đeo nhẫn trên tay, cái này có chút cản trở.
Chu Chú nắm tay Đường Kiều trong tay vuốt vuốt lúc, sau đó giống như ảo thuật, trong tay lại xuất hiện một chiếc nhẫn khác, là chiếc nhẫn đã đặt ở nơi ông lão kia.
Khi cảm giác lạnh như băng từ đầu ngón tay Đường Kiều truyền đến, vẫn truyền tới trái tim, rốt cuộc Đường Kiều không nhịn được, len lén mở mắt.
Chu Chú ngồi lên giường, vẫn giữ cử chỉ đeo nhẫn cho cô, vẻ mặt mỉm cười, trên mặt cũng thành kính.
"Kiều Kiều, chúng ta kết hôn nhé?"
Chu Chú vừa ngẩng đầu, đụng vào trong mắt của Đường Kiều, thật giống như cũng không có kinh ngạc Đường Kiều đột nhiên tỉnh lại.
Chu Chú nói Đường Kiều cũng không trả lời, mà giơ tay lên trước mặt, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, có loại cảm khái không nói được.
"Sẽ thôi."
Đối với những thứ không biết, cô thật không có nắm chặt, không phải đối với Chu Chú mà là đối với mình.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cô không muốn đi truy cứu.
Không truy cứu lai lịch chiếc nhẫn kim cương này, không truy cứu ý nghĩa chiếc nhẫn này, tương lai. . . . . . Đi một bước tính một bước.
Chú thích:
(*) Foxmail là chương trình email được ZD Net xếp hang năm sao (cao nhất) và theo như lời giới thiệu đã có trên ba triệu người sử dụng tại Trung Quốc và trải rộng trên 20 quốc gia. Với giao diện bắt mắt, chương trình email gọn nhẹ và hoàn toàn miễn phí này cung cấp cho bạn nhiều chức năng rất hay như:
- "Quản lý từ xa" (Remote mail menagement): Duyệt trước đầu thư, xóa thư rác ngay trên server, tải tất cả hoặc chọn từng thư.
- Thiết đặt riêng từng account (tài khoản), mỗi account có các thư mục In, Out, Sent, Trash riêng giúp dễ dàng và nhanh chóng xem thư từng account. Có thể sử dụng mật khẩu bảo vệ account.
- Checkmail (tải thư) từng account hoặc tất cả các account cùng một lúc. Bạn cũng có thể định trước khoảng thời gian để Foxmail tự động checkmail.
- Thông báo có thư mới bằng âm thanh (có thể chọn file *.wav cho từng account), đồng thời tên người gởi cùng tiêu đề sẽ hiển thị trên thanh cuộn (Rolling bar) ở góc trên bên phải Desktop.
- Hỗ trợ định dạng HTML giúp dễ dàng soạn và đọc thư Unicode.