Hai người trở về phòng, Đường Kiều phát hiện, phòng ngủ cũng là một nơi đáng sợ, nhìn cái giường đôi này tuyệt đối bốn người có thể ngủ! Bốn người đó!
"Ngẩn người làm cái gì, nhanh đi tắm rửa đi."
Chu Chú gõ vào trán Đường Kiều một cái, sau đó mở tủ quần áo tìm quần áo ngủ cho cô.
Bởi vì bọn họ trở về đột xuất, mẹ Chu cũng không chuẩn bị trước, cho nên Chu Chú tìm ở tủ quần áo một lúc, mới buông tha cho Đường Kiều nói.
"Tuy rằng anh biết em không muốn, nhưng sự thật không thể không như vậy." ? Loại nào?
"Em yêu, em phải mặc áo sơ mi của anh làm áo ngủ rồi."
Hắc hắc, đùi trắng ôi đùi trắng. . . . . .
Hai ngón tay Chu Chú xoa xoa cằm, một dáng vẻ lưu manh ở trên người Đường Kiều quét qua quét lại, không đúng, là phóng đãng!
Đường Kiều day day hai bên huyệt thái dương, cảm thấy bản thân bắt đầu đau đầu rồi.
"Chúng ta vì sao không trở về nhà?"
"Anh rất muốn về, nhưng em thấy đấy, ý tốt của cha mẹ không thể từ chối."
Em gái nhà anh! Làm gì có chuyện như thế, có ai cố gắng bắt anh ở lại đâu cơ chứ.
"Bây giờ chúng ta về!"
Cô tuyệt đối không thể mới đi làm một tuần, ngày mai liền bỏ bê công việc.
"Chu phu nhân, em xem xem, ngày mai mẹ bảo cho chúng ta xem danh sách công việc liên quan đến lễ cưới, mà vừa rồi em cũng không từ chối. Còn nữa, công việc này của em, không cần làm cũng được."
Đó là bởi vì cô cho rằng anh sẽ cự tuyệt.
"Cái gì gọi là không cần làm, em muốn đi làm."
"Như vậy đi?"
Chu Chú từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơmi trắng, cầm trong tay giả bộ trầm tư, nhưng Đường Kiều biết, từ đầu trong lòng anh không nghĩ đem nó bỏ đi.
"Chu phu nhân, anh thật tiếc nói cho em biết, lúc này em tuyệt đối không thể ở trên được."
Bởi vì anh sẽ không để cho cô nói.
Đường Kiều nhẫn nhịn, rất muốn phát hỏa, nhưng cô đang ở nhà cha mẹ Chu Chú, cho nên cô đành phải kiềm chế lại.
Cô không thích cái cảm giác này, bọn họ thay cô suy nghĩ mọi vấn đề, nhưng mà, không hỏi qua ý nguyện của cô.
"Em đi tắm rửa trước đây."
Đường Kiều cảm thấy mình mà đứng đây nói chuyện với Chu Chú thêm nữa, bản thân tuyệt đối sẽ hỏng mất, việc này đối với mình mà nói, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Chu Chú lập tức ngoan ngoãn đưa áo sơ mi của mình, cũng chỉ có một chiếc áo sơ mi như vậy.
"Nội y, quần?"
Như thế này thì cô làm sao mà mặc được?
"Tạm chấp nhận đi, buổi tối cũng không cần mặc, em còn ngốc ở đó đem bộ quần áo mặc trên người này để ở giỏ giặt quần áo, anh giặt cho em."
Đùi trắng ôi đùi trắng.
Đường Kiều cắn cắn môi, tự nói với bản thân, không có việc gì không có việc gì, đừng tức giận, phải bình tĩnh, bình tĩnh!
Đường Kiều cầm áo sơ mi, không nói một lời tiêu sái bước vào phòng tắm, Chu Chú lập tức đi theo.
Đường Kiều quay đầu, nhướng mày nhìn trước mắt . . . . . . Này, anh tiến vào làm cái gì.
"Hắc hắc, vợ à, anh đến giúp em tắm rửa."
Tắm uyên ương cái gì, có mà định giở trò lưu manh thì có.
Đem áo sơ mi ôm vào trong lòng, Đường Kiều trên mặt rõ ràng viết không thoải mái, "Em không đồng ý."
Nếu anh không đi ra ngoài, cô sẽ đi ra.
Chu Chú sờ sờ cái mũi, tuy rằng rất không muốn, nhưng đến cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài, chị hai nhà anh dường như rất tức giận. Nhưng mà, hôm nay anh làm nhiều việc như vậy chọc chuyện của cô, anh cũng không biết rõ cụ thể là vì việc gì nữa.
Chu Chú vừa ra khỏi phòng tắm, Đường Kiều liền lập tức đóng kĩ cửa phòng tắm lại, hơn nữa còn khóa. Sau khi khóa, mới nhớ tới, đây là nhà anh, nếu anh muốn vào phòng tắm, là chuyện quá dễ dàng rồi.
Đường Kiều đem áo sơ mi cất kỹ, đứng ngây ngô trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương. Tuy rằng cô không thừa nhận, nhưng cô đi đến bước này, kết hôn sinh tử, đại khái là số mệnh của mỗi ngươi phụ nữ đi, mặc kệ đến sớm hay là đến trễ, tóm lại là sẽ đến thôi.
Hơi chút phiền chán vò vò tóc, Đường Kiều cảm thấy bản thân cực kì không thoải mái.
Mẹ nó Chu Chú, anh vì sao luôn dùng chiêu “tiền trảm hậu tấu” này. Đường Kiều cảm thấy tất cả đều là kế hoạch từ trước của Chu Chú, bắt đầu từ lần trước ở nhà ông bà ngoại Đường cầu hôn, mãi cho đến hôm nay, từng bước một, sau đó cô như kẻ ngu si, cam tâm tình nguyện cùng anh đi đăng kí.
Đường Kiều cảm thấy như vậy không tốt, nhưng cụ thể lại không nói được không tốt ở chỗ nào.
Tâm tư của Chu Chú đối với cô, cô hiểu được, cũng cảm động. Nhưng anh luôn không hỏi ý kiến của cô liền thay cô quyết định hết tất cả mọi chuyện, cô không chỉ muốn đánh đòn, còn rất không thoải mái.
Việc kết hôn cũng là chuyện của cô, đáng lẽ là cô quyết định muốn hay không, cô là đương sự, cho nên hôn lễ cô có quyền lợi quyết định có hay không.
Cô vui vẻ sao?
Là vô cùng vui vẻ đi!
Đường Kiều đứng trước gương ngây ngốc tự hỏi tự đáp, cô tựa hồ vô cùng thích loại trò chơi ngu ngốc này.
Thở dài, Đường Kiều rời khỏi bồn rửa mặt, vào bên trong, tốt lắm, có bồn tắm lớn. Nhưng mà hiện tại cô không hề có tâm tình hưởng thụ, đứng ở dưới vòi hoa sen, mở vòi nước, nước lạnh chảy ra, xối mạnh vào người làm cho cô giật mình, nhưng cô lập tức thích ứng lại.
Tắm rửa xong sau, Đường Kiều mặc áo sơ mi trắng của Chu Chú đứng ở trước gương ngại ngùng nửa ngày, bình thường cô không cảm thấy là bản thân mình thấp, nhất là mặc quần áo của Chu Chú, bề ngoài liền hiện ra, áo sơ mi trắng mặc trên người cô cũng bình thường, nhưng quan trọng nhất là, bên trong không có gì, trống trơn. Tuy rằng cô không thừa nhận, nhưng mà, thật sự, cô “tam tục” rồi. (tam tục: thô tục thô tục thô tục).
Tại cái thời đại phản đối “tam tục” này, cô gặp “tam tục” trước rồi.
Cô phỉ nhổ bản thân, cô thực xin lỗi nhân dân thực xin lỗi Đảng.
Tình tiết này cũng quá thô tục đi Đường Kiều không khỏi toàn thân run lẩy bẩy, thật mẹ nó tục rồi. Cô thậm chí có thể tưởng tượng sau khi ra khỏi phòng tắm sẽ phát sinh tình cảnh gì, truyện ngôn tình hay có không, phim thần tượng hay có không, Đài Loan tám giờ đúng hay có không. . . . . . Tất cả tình tiết đều có trên TV, nữ chủ ra khỏi phòng tắm, sau đó nam chủ giống như hóa thân thành sói đói, sau đó là một tiết mục bổ nhào vào nữ chủ.
Vỗ vỗ mặt, Đường Kiều chuẩn bị tâm lí kéo cửa phòng tắm đi ra.
Chu Chú đang ngồi trước bàn máy tính bên giường xem cái gì đó, theo khoảng cách của Đường Kiều, có chút không thấy rõ, ai bảo phòng ngủ nhà anh lớn như vậy làm gì.
"Chu Chú."
Đường Kiều cúi đầu gọi một tiếng.
Chu Chú vừa quay đầu lại, nhìn thấy chính là hình ảnh khiến anh lập tức huyết mạch sôi sục. Chính xác là vô cùng hấp dẫn, thân thể anh liền bị kích thích rồi. Ông trời, để anh bổ nhào trước đã rồi nói sau.
"Tắm tốt lắm."
Chu Chú giả bộ ho một tiếng, đứng lên, hai tay giao nhau đặt ở phía trước, muốn che giấu thân thể của mình đang bị xúc động.
Đường Kiều nhếch miệng, giật giật, bày ra tư thế khác làm Chu Chú càng thêm xúc động, quả thật vì thế mà Chu đại công tử bổ nhào tới.
Lúc Chu Chú nhào đến, Đường Kiều đột nhiên nhấc chân, Chu Chú không hề phòng bị, không nghĩ tới Đường Kiều sẽ đánh, nháy mắt đã bị bại tại trận, bị đá một cước vốn không phải chuyện gì to tát, vấn đề là Đường Kiều đá vào bộ vị quá nhạy cảm, anh. . . . . . đau! Thập phần đau!
Nhìn Chu Chú trên đất cuộn người thống khổ không thôi, Đường Kiều cảm thấy thập phần thống khoái, cuối cùng cũng làm cho tâm tình của cô dễ chịu một chút rồi.
"Chồng à, đi giúp em giặt quần áo đi, chính anh vừa nói mà."
Đường Kiều uốn éo, hướng tới gần hạ thân Chu Chú nói, do quần áo quá rộng, làm cho ánh mắt Chu Chú chịu không nổi đầu óc đóng băng, nhưng Đường Kiều không để ý chút nào, bởi vì, người nào đó vừa ngã trên mặt đất, có muốn xúc động cũng không đứng dậy được rồi.
Đường Kiều hạ một cước vô cùng ngoan độc, Chu Chú nửa ngày cũng chưa đứng lên được, thật vất vả địa phương kia không đau như vậy, cố chống đỡ đứng dậy, Đường Kiều cũng đã nằm ở trên giường, đem bản thân quấn lại thật chặt.
"Chu phu nhân, em thiếu chút nữa thành quả phụ."
Chu Chú nhìn người nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ ai oán nói.
"Yên tâm, em sẽ thủ thân cho anh, quyết không cho nam nhân khác tiện nghi."
Đường Kiều ngáp một cái, có chút lười biếng nói, quần áo Chu Chú có mùi hương rất dễ ngửi, mặc lên người, cũng không tệ .
"Em còn nghĩ đến nam nhân khác!"
Chu Chú nghiến răng nghiến lợi nhào đến, cách chăn giữ chặt vai Đường Kiều.
"Ý nghĩ anh cũng muốn quản, anh quản nhiều thật đấy."
Oa hu.
Chu Chú rít gào một tiếng, "Vợ à, lời nói của em làm anh thương tâm quá." Đâu chỉ là thương tâm, còn tổn thương thân thể nữa.
"Còn đả thương hơn nữa anh muốn nghe hay không?"
"Cái gì?"
"Đêm nay dù sao anh cũng không làm được nam nhân, không bằng anh đi khác phòng ngủ đi."
Dù gì nhà anh lớn như vậy, phòng nhiều như vậy, tùy tiện tìm tới một gian, đừng làm phiền tới cô.
"Đường Kiều!"
Chu Chú hàm răng nghiến chặt, chị hai này cũng quá độc ác, quả thực chính là bà nội chị hai rồi.
"Tránh ra, anh đè nặng em khó chịu, em muốn đi ngủ rồi."
Đường Kiều ở trong chăn đẩy đẩy, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, thể hiện rõ không để ý đến anh nữa.
Oa hu!
Chu Chú nhìn chùm đèn trên trần nhà tru lên một tiếng, thân thể lùi ra, không đè nặng cô nữa.
Anh. . . . . . nhẫn! Anh. . . . . . chấp nhận.
Anh nên đi giặt quần áo cho Chu phu nhân thôi, anh chính là lao dịch đáng thương trong gia đình mà.
Chu Chú giặt quần áo cho Đường Kiều xong, bản thân lại đi tắm rửa, ở trong phòng tắm uể oải nhìn tiểu đệ đệ không thể ra trận, lại ai oán một trận. Đường Kiều đánh một cú này, thật sự là không hề nhẹ tí nào cả.
Thật sự là thất sách, anh hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ phản kích. Phản đến mức con cừu nhỏ Đường Kiều ôn hòa này đã bị anh chọc xù lông rồi.
Chu Chú chống cằm xem huynh đệ mình vắt óc suy nghĩ, ngày mai anh nên dùng biện pháp gì để vui vẻ cùng Chu phu nhân đây, phải dỗ dành mới được.
Ở trong phòng tắm khỏa thân suy nghĩ một lát, Chu chú xoay người, đi ra. Anh sẽ không đi, tuy rằng không làm được “chuyện của nam nhân”, nhưng ngủ cùng với vợ vẫn là một chuyện vô cùng quan trọng.
Đường Kiều đã ngủ, Chu Chú nhẹ nhàng tắt đèn, sau đó lên giường, đem chăn ở trên người Đường Kiều kéo ra, đắp lên hai người, nghiêng người ôm Đường Kiều vào trong lòng mình.
Chẳng qua là trước khi ngủ, bản thân không tự chủ được ai oán, huynh đệ của anh thật đáng thương. . . . . .