Sau khi Đường Kiều trở về mấy hôm luôn nỗ lực hẹn lại Chu Du, ăn một bữa cơm, dạo phố,...
Kết quả Chu Du đều lấy "Ông đây muốn làm việc”, "Mỗi ngày vội như con lừa”, "Không muốn nhìn thấy người đã kết hôn" làm lí do, cự tuyệt tất cả cơ hội gặp mặt với Đường Kiều.
Đường Kiều nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Chu Chú ầm ĩ một hồi, kiên quyết cho là chính Chu Chú phá hủy mối quan hệ hữu nghị của các cô.
Lại bị Chu Chú dùng xong một câu rất là cẩu huyết, lại rất lưu hành đáp trả lại: "Có thể phá hủy được tình hữu nghị này thì không gọi hữu nghị."
Vì thế, anh còn cố ý tìm sự thật làm căn cứ để lý luận.
Giống giữa bọn họ, mấy năm nay gặp đến vô số lần hãm hại, nhưng tình cảm bọn họ vẫn cứ kiên cố không thể lay chuyển.
Những lời này thành công làm cho Đường Kiều buồn nôn, ôm dạ dày vẻ mặt khó chịu quyết định không xuất hiện trước mặt Chu Chú, không ai có thể chịu được Chu Chú này càng ngày càng không cần mặt mũi.
Đối với việc phá hủy tình hữu nghị cách mạng của Đường Kiều cùng Chu Du, tuy rằng Chu Chú không chịu thừa nhận, chuyện này là anh sai. Nhưng anh hết sức hài lòng với kết quả này, đây đúng là chủ ý ban đầu của anh. Thiếu người hãm hại anh, ngày tự nhiên tốt hơn trước rất nhiều.
Đại khái vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp nạn của anh quá mức rõ ràng, buổi tối, Đường Kiều quyết định, phân phòng ngủ!
Chu Chú ỷ vào trong tay mình có chìa khóa, lấy đó làm chỗ dựa không hề sợ hãi, cũng không đem uy hiếp của Đường Kiều để ở trong lòng.
Nhưng Đường Kiều lúc này học thông minh, cô đầu tiên là tịch thu chìa khóa dự phòng trong nhà trên tay anh, không cho? Có thể, tìm công ty mở khóa,thay đổi ổ khóa trước.
Vì thế Chu Chú đáp lại bằng câu, "Buồn chứ, ngu chưa kìa, hối hận chứ.”
Thật là, anh trợn tròn mắt, hối hận muốn chết.
Trơ mắt xem Đường Kiều tịch thu chìa khóa của anh, trơ mắt xem cô đem ổ khóa thay đổi, trơ mắt xem cô đem chìa khóa mới bỏ vào túi của mình.
Sau đó Đường Kiều lại trước mặt anh, hung hăng đóng sầm cửa phòng lại.
Chu Chú kinh ngạc một lát, lấy lại tinh thần, ghé vào trên tường rít gào như bị ma nhập vừa đấm vừa cào vào vách tường.
"Vợ à, em không thể như vậy, em không thể đối với anh như thế".
Không thể như vậy!
Muốn hỏi Chu Chú gần nhất yêu nhất làm chuyện gì?
Anh sẽ mười phần vui vẻ trả lời bạn: ngủ! Ngủ cùng Chu phu nhân!
Cho nên, khi Đường Kiều đóng cửa phòng, không cho anh bước vào, anh cảm thấy cuộc sống hôn nhân của mình, lần đầu tiên có tai nạn, mà đầu sỏ gây nên lại còn là Chu Du.
Mà lúc Đường Kiều mở cái khe cửa báo cho anh biết, tương lai vài ngày, bọn họ tiếp tục tình trạng này, cô ở bên trong, anh ở bên ngoài. Chu Chú cảm thấy lúc này tai nạn đã thăng cấp đến mức anh không thể khoan nhượng.
Anh kháng nghị, bị không đếm xỉa đến.
Anh khiếu nại, bị bác bỏ.
Anh làm nũng, ở trên vai Đường Kiều cọ đi cọ lại, Đường Kiều vỗ vỗ mặt anh, xoay người đi lấy máy ảnh, cái dạng này của Chu Chú, nếu đặt ở trên mạng, page view tuyệt đối trên mười vạn, chị em ở trên thiên nhai, tuyệt đối sẽ điên.
Anh ăn vạ, lăn qua lăn lại dưới đất, Đường Kiều ném khăn tắm cho anh, làm anh mặc vào tiếp tục lăn lộn, vừa vặn cô đỡ phải lau sàn. Khuyên anh đừng tiếc nói áo thêu vàng không thôi.
Đối mặt Đường Kiều "Lãnh khốc vô tình" như thế, Chu Chú không thể không thay đổi kế hoạch của mình.
Chuyện yêu thích nhất của anh là ngủ, buổi tối chuyển đến ban ngày.
Hiện tại dù sao Đường Kiều cũng không đi làm, ban ngày trên cơ bản đều ở nhà, cái này là cơ hội cho anh tùy thời lưu manh.
Chính là anh vừa lưu manh lại còn vừa oán giận: "Kiều Kiều, chúng ta đảo lại đi, anh thực sợ lúc này kém anh về sau đều đảo không được nữa rồi."
Đường Kiều đã bị anh làm cho không có sức lực, lẩm bẩm lầm bầm nhéo eo anh.
Nhưng cô chút sức lực cũng không còn, nằm ở trên người anh, quả thực bắt đầu tán tỉnh.
Vì thế, giữa trưa tại nơi nào đó, Chu Chú đánh hạ Đường Kiều thừa dịp lúc cô choáng váng ngửa cổ hưởng thụ bị lưu manh, cầm chìa khóa, tính toán từ đây đổi đời nông nô.
Chu Chú chiếm được tiện nghi lớn, rung đùi đắc ý một phen nói: "Chúng ta thật là thê lương, phải làm việc hạ lưu này, lại vừa mong được sinh tồn."
Phải làm việc hạ lưu?
Ai buộc anh làm?
Ai cần anh làm?
Đường Kiều hận nghiến răng, thiếu chút không kìm chế được đem gạt tàn trên bàn đập vào đầu anh, suýt nữa gây thành một vụ án mạng.
Chu Chú nằm nghiêng trên sofa, Đường Kiều nằm nghiêng ở trên thân anh, Chu Chú nhìn ra Đường Kiều muốn mưu sát chồng, lông mày khoan khoái rạo rực, dưới thân va chạm, Đường Kiều liền hồn lìa khỏi xác, không còn sức lực trấn áp.
Sau đó, Chu Chú đỡ đầu của cô tinh tế hôn nhẹ nhàng, cô đang trong mơ hồ vẫn hé mắt quan sát.
Cô thấy được, từ trong mắt Chu Chú này, phát ra ánh sáng xanh như lang sói.
Đường Kiều tức giận không thôi dùng hết chút sức lực cuối cùng, cắn lên cằm Chu Chú.
Không tha, không tha, cô sẽ không thả.
Trong mơ hồ, cô nghe thấy Chu Chú cười một hồi.
"Chu phu nhân, em còn để cho anh ra ngoài hay không ?"
Chính là không để! Đường Kiều không nói, tiếp tục cắn.
"Anh chính là không muốn ra ngoài, sẽ luôn luôn muốn làm chuyện đi ngủ này."
Suy nghĩ một chút, Chu Chú lại tiếp tục bổ sung một câu: "Mặc kệ ban ngày hay ban đêm."
Vì thế, Đường Kiều yên lặng buông cằm Chu Chú ra. So sự vô sỉ, cô không sánh bằng Chu Chú, so không biết xấu hổ, cô cho tới bây giờ đều không phải là đối thủ của Chu Chú, trước kia liên hợp cùng Chu Du, còn có thể miễn cưỡng đấu tay đôi cùng với Chu Chú. Nhưng cô rất xui xẻo, Chu Du đã muốn trơ trẽn cô rồi. Vì thế, rất rõ ràng là cô thua triệt để rồi.
Chu Du nói: đứa nhỏ, nhận chấp nhận số phận đi.
Làm việc thiếu suy xét là mệnh, ngốc nghếch cũng là mệnh, đều là mệnh.
Con bà nó em gái nó, cô mới không cần cái mệnh này.
Đường Kiều nhìn trên cằm Chu Chú có dấu răng thật sâu, trong lòng vui vẻ một trận, nhưng đợi đến lúc thấy trên mặt của cô đầy nước miếng, cô bị chính mình làm cho ghê tởm.
Thật bi kịch, làm sao có thể biến thành như vậy? Hóa ra ghê tởm cũng bị truyền nhiễm, cô quả quyết là bị Chu Chú lây bệnh cho rồi.
Chu Chú biểu hiện vô cùng sung sướng, sờ sờ cằm, cùng với dấu răng trên mặt, tiếp tục trêu đùa.
"Anh muốn đi ra ngoài, người ta hỏi anh dấu răng này là sao, anh nên trả lời thế nào?"
"Tùy tiện."
Dù sao mặt mũi của cô đã mất hết, không còn thể diện nữa, còn có cái gì đáng so đo ,cô coi như bản thân mình cho tới bây giờ chưa từng có mặt mũi.
"Ha ha. . . . . ."
Chu Chú ôm Đường Kiều vui vẻ cười không ngừng, bởi vì cười to mà ngực rung động mạnh, Đường Kiều sờ lên, cảm thấy nó rung rung.
Ôi, cô ngu ngốc thì ngu ngốc thôi.
Ai làm cho tiểu tử này nói sao? Muốn trách, cũng chỉ có thể trách sức chiến đấu của bản thân thấp.
"Ngày mai đưa em đi gặp Chu Du?"
Chu Chú vì suy tính cho hạnh phúc sau này, cũng không quên muốn lấy lòng Chu phu nhân.
Hai mắt Đường Kiều vừa sáng, lập tức tối sầm lại. "Nhưng là cô ấy tự mình trốn tránh, trong thời gian ngắn không muốn gặp em."
Oán niệm, vô cùng oán niệm.
Chu Chú đưa tay vuốt tóc Đường Kiều, "Cô ấy không đến gặp em, em có thể đi tìm cô ấy."
Núi không tới dựa mình, mình phải đi dựa núi. Người sống còn có thể bị phân nghẹn chết hay sao? Hơn nữa, anh vẫn luôn luôn làm như vậy, hơn nữa còn làm rất chính xác.
Chu Chú dương dương đắc ý ở trong lòng tự khen ngợi bản thân mình, sờ dấu răng trên cằm mình, không biết ngày mai có thể đi ra ngoài gặp người hay không. Chẳng qua, chính như Đường Kiều suy nghĩ, dù sao anh cũng không để ý, người ta nghĩ đó là biểu hiện ân ái của hai vợ chồng họ.
"Thật sự?"
"Đương nhiên, người ta thường nói, ở nhà dựa vào cha mẹ, lấy chồng dựa vào chồng. Nghe chồng của em, chuẩn không sai."
Có cái "Câu cửa miệng" như vậy? Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa có chút hưng phấn, lúc này lại đen lại. Câu cửa miệng của Chu Chú, thật đúng là phổ biến.
"Đến nhà cô ấy tìm cô ấy sao? Nhưng ngày mai cô ấy phải đi làm."
"Hạng mục công ty cuối cùng cũng đến ngày nghiệm thu, trong các nhân viên phụ trách nghiệm thu, còn có Chu Du."
Vì thế sáng sớm hôm nay, Chu Chu liền dẫn Đường Kiều đến công ty anh.
Công việc của Đường Kiều bởi vì Chu Chú mà thất bại, cho nên anh tự nhiên có nghĩa vụ, nghĩ biện pháp làm cho cô không đến mức bởi vì không có việc làm mà trở nên nhàm chán.
Khi Đường Kiều kéo cánh tay Chu Chú xuất hiện tại công ty của anh, vị "Bạn tốt nơi chân trời" là đồng chí Ngô Hiểu, thiếu chút nữa đem di động đang lướt thiên nhai ném ra ngoài, bị ông chủ bắt lỗi có thể tính là gì chứ, bị bà chủ bắt lỗi mới là chuyện khiến người người ta thống khổ nhất.
Đường Kiều tự nhiên nhận ra cô ấy, lần trước chính là cô gái này ngăn cô ở ngoài cửa, tốt lắm, cô nhớ được, nhớ cực kỳ rõ ràng!
Nhưng mà Ngô Hiểu dù sao cũng là nhân viên chuyên nghiệp, sửng sốt một lát lập tức trấn tĩnh lại ngay.
"Tổng giám đốc Chu, Chu phu nhân, buổi sáng tốt lành." Kỳ thực cũng không sớm, Ngô Hiểu vụng trộm nhìn chăm chú trên màn hình máy tính, đã sắp mười giờ, ăn bữa sáng thì muộn, ăn bữa trưa thì sớm.
Đường Kiều cười, cười như gió xuân phơi phới. Cũng may vị đồng chí này là nữ, bằng không hướng về phía Đường Kiều cười chẳng rõ vì sao, không chừng lo lắng Chu Chú đuổi việc rồi.
"Chu Chú, em muốn ăn bánh bao chiên."
Cô nhớ được cách công ty Chu Chú. . . . . . chỗ rất xa, còn có một chỗ bán bánh bao chiên.
Vừa nghe lời này, Chu Chú trong mắt người ngoài lập tức biến thành "thê nô".
"Tiểu Ngô, cô đi mua bánh bao chiên cho bà chủ đi."
Lệ rơi đầy mặt, ông chủ đại nhân, cô kêu Ngô Hiểu là Ngô Hiểu, nói qua bao nhiêu lần rồi, cô không gọi Tiểu Ngô! Thật sự muốn cô đổi tên sao?
Hơn nữa, cửa hàng bán bánh bao chiên kia khá xa, đi lại cũng mất nửa giờ, hiện tại thời tiết nóng như vậy. Bà chủ thân ái của tôi, cô không thể ăn cái khác sao? Cô ấy quả nhiên là bắt lỗi của cô rồi.
Ngô Hiểu cảm thấy trong nụ cười vừa rồi của Đường Kiều, quả thực chính là “trong bông có kim”, vô số kim, một trong số đó đang hướng tới trên người cô mà đâm.
"Chu phu nhân, kề bên này có một quán trà sữa,cô có muốn thử một chút hay không?"
Quên bánh bao chiên này đi, trời rất nóng, ăn bánh bao dễ nóng trong người. Ngô Hiểu rất "thành kính", rất "đúng trọng tâm" đề nghị.
"Ừ, cũng được, vậy thì thử xem đi."
Ngô Hiểu thở dài một hơi, cảm thấy bản thân nhặt về một mạng tại cái mùa hè này, cũng không ngờ, bà chủ thân yêu, nói chuyện vẫn còn thở mạnh.
"Vậy cô mua xong bánh bao chiên, lúc trở về cũng nhân tiện mua một cốc đi, không, mua rất nhiều cốc, nơi này có bao nhiêu người thì mua bấy nhiêu cốc, mọi người mỗi người một cốc, nói cho bọn họ, hôm nay tổng giám đốc Chu của mọi người mời."
Trong đám người nhanh chóng phát ra tiếng reo hò, đồng chí Ngô Hiểu quay đầu lại tức giận trừng mắt, mọi người nhanh chóng bị trấn áp, nháy mắt lại im hơi lặng tiếng.
Cô đây là tự đào hố chôn mình sao?
"Chu phu nhân, ở đây có phải là có quá nhiều người hay không?"
Ngô Hiểu vùng vẫy giãy chết, công ty nhiều người như vậy, cô chắc chắn phải chết, khóc! Cô muốn khỏa thân, không, là muốn vừa chạy vừa khóc.
"Không có việc gì, không cần thay tổng giám đốc Chu của các cô tiết kiệm tiền."
Đường Kiều cười cười, dáng vẻ cô là bà chủ, cô thay ông chủ của bọn họ chăm sóc nhân viên cấp dưới.
Ngô Hiểu cúi đầu giả chết, không muốn di chuyển chút nào.
"Thế nào?"
Còn đứng đây làm cái gì? Nhanh đi mua đi.
"Tôi có thể nhờ một số người giúp tôi đi mua không?"
Ngô Hiểu nhỏ giọng thương lượng, trong lòng lại bộc lộ vẻ tiểu nhân cáu kỉnh, gào thét lớn: bà đây mặc kệ rồi! Một cái tát đem lòng dạ tiểu nhân kiềm chế lại, Ngô Hiểu vẻ mặt tươi cười, lấy lòng bà chủ, là một chuyện rất quan trọng.
"Ừ, cô xem ai không bận việc, gọi họ cùng đi."
Đường Kiều từ bi mở miệng, tiếng nói vừa dứt, dựng thẳng lỗ tai lỗ lực nghe ngóng động tĩnh của nhóm người bên này, nhanh chóng cúi đầu, một lòng giả bộ làm việc.
A! Rất bận rất bận, bận muốn chết.
Ngô Hiểu lợn chết không sợ nước sôi vụng trộm chăm chú nhìn ông chủ đại nhân của cô, đợi nhìn thấy trên cằm BOSS nhà mình có dấu răng khả nghi, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Nhà bà chủ cô thực sự có khuynh hướng bạo lực?
"Mau đi đi."
Chu Chú nghiêm mặt nói với Ngô Hiểu, Ngô Hiểu lập tức run lẩy bẩy.
"Có thể đi được chưa?"
Lúc quay sang, nhìn Đường Kiều với vẻ mặt đầy sủng nịch, đối với hành động ức hiếp người của cô mười phần dung túng.
"Ừ, đi văn phòng của anh thôi."
Đạt được mục đích ép buộc người, bà chủ liền kéo cánh tay ông chủ rời đi, để lại khuôn mặt bị đả thương của đồng chí Ngô Hiểu.
Haizz, nhà bà chủ có khuynh hướng bạo lực! Ông chủ thật đáng thương, tuổi trẻ, anh tuấn, nhiều tiền, có học vấn, có tố chất, có nhà có xe, ôi ông chủ. . . . . .
Không được không được, cô tuyệt đối phải lướt thiên nhai.
Thôi, cô vẫn nên chạy nhanh đi mua bánh bao chiên cùng trà sữa.
"Mọi người ai đi cùng với tôi?"
Ngô Hiểu uể oải hướng bên trong gọi một tiếng, công việc của mọi người như thêm bận rộn, toàn bộ đều làm như không nghe được lời nói của cô.
"Mọi người ai đi cùng với tôi?"
Ngô Hiểu nghiến răng, có loại xúc động muốn cắn người. Một cái tát lập tức làm bản thân tỉnh lại, không tốt không tốt, như vậy không tốt, học cái gì cũng đừng học bà chủ, cô không mệnh làm bà chủ, càng không thể có bệnh như bà chủ!
"Tiểu Tân?"
"A, Lưu Lưu, tôi nói cho anh chuyện này balabalabala. . . . . ."
Ngô Hiểu hít sâu một hơi, mới vừa rồi ngồi đối diện cô, nhanh chóng xoay người, vô cùng tốc độ, cùng với anh Lưu như không có rào cản.
"Anh Lưu?"
"A, tiểu Tân, thực ra chuyện này là như vậy balabalabala. . . . . ."
Ngô Hiểu nắm chặt tay thành quyền, em gái, đừng cho là cô không thấy được cô ta vừa rồi còn lấy đồ ăn!
Thôi, cô tìm người khác.
"Chị Phương."
"Tiểu Ngô, cô xem tôi đang rất bận rộn, cô tìm người khác đi."
Chị Phương vẻ mặt khó xử nhìn Ngô Hiểu.
Lông mày cau lại, Ngô Hiểu gian nan phun ra một câu, "Tôi gọi Ngô Hiểu, cảm ơn."
"Bà chủ nói, cho một trong mấy người giúp tôi đi mua! Các người nhanh chút một người tự động đứng ra đi cùng tôi, đừng ép tôi!"
Nhưng cô nắm giữ toàn bộ bí mật của mọi người trong công ty, đó là nguyên nhân cô nắm quyền sinh sát của họ, đừng bức cô, thật sự.
"A Lạc, A Lạc đi cùng cô ấy."
Ngón tay mọi người đều đồng loạt chỉ về hướng một người. A Lạc bị chỉ đến vẻ mặt cầu xin đứng lên, bi kịch, việc này tuyệt đối là bi kịch, hôm nay nhân phẩm của anh thật sự là yếu kém rồi.
Đã có người đi, mọi người cũng không giả bộ bận, bắt đầu nói vị trà sữa của mình.
Ngô Hiểu một chưởng đập vào trên bàn, đối mặt với những người này, tức giận không nói thành lời.
"Không có lựa chọn khác, bà chủ chọn còn lại tất cả đều là của các người."
Vừa lòng nhìn mọi người uể oải đi xuống.
Vì thế, đồng chí Ngô Hiểu có thể cảm thấy mỹ mãn dẫn đồng chí A Lạc đi ra ngoài mua bánh bao chiên cùng trà sữa cho bà chủ.