Lúc Đường Kiều mở miệng gào, Chu Du đã tắm xong, vốn đã tính toán đi ra, nhưng hình như lại nghe được tiếng cậu nhỏ Đường ở bên ngoài, đành phải xích chân lại lui trở về.
Sau đó ngồi ở trên bồn cầu phát cứ thế phát ngốc, không quan tâm đến giọt nước ở trên tóc nhỏ xuống áo, làn da ẩm ướt, cô không dám dùng máy sấy tóc, chuẩn xác mà nói, là cô sợ hãi ở trong phòng tắm phát ra một chút âm thanh, ngay cả hô hấp, đều cực kỳ đè nén.
Này một đời người, đến cùng còn thiếu cái gì chứ?
Nhà ở? Xe? Hay là tiền?
Không, những thứ đó cô đều có, không dứt, như là vì người nào đó sử dụng. Tuy rằng một người ở, nhưng cô cũng không nhàm chán, cô có công việc, đến chủ nhật, cô vẫn có thể tìm bạn bè đi chơi, tuy rằng Chu Chú phòng cô phòng được ngay.
Cô biết, trên đời này cô có thể làm rất nhiều việc, như các loại, luyến ái hoặc là kết hôn. Nhưng đồng thời cô cũng biết, trên đời này chuyện cô không thể làm cũng rất nhiều. Có một số việc, người khác không thể làm, cô cũng không thể làm, cũng không chỗ đặc biệt.
Đến cùng cô còn thiếu cái gì nữa? Tình yêu sao? Giống như Đường Kiều nói, tình yêu đương nhiên? Trên đời này nào có cái gì là tình yêu đương nhiên sao, thiên thời địa lợi nhân hòa giống như cô có được cái nào, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương. Lạnh lẽo dày đặc như vậy, cô hoàn toàn không có đường lui.
Cô ở nhà ôm Thũng gia nói chuyện, giống như Đường Tăng, báo cho nó, không cần nghịch ngợm, không cần vứt bỏ cô, từ sáng đến tối.
Theo Đường Kiều khóc nhè nói đến Đường Kiều lập gia đình, sau đó tham gia thảo luận về cậu nhỏ Đường trong miệng Đường Kiều.
Có đôi khi ngay cả Thũng gia cũng nghe phát chán, meo meo vài tiếng, nhảy xuống co cẳng chạy. Nhưng Chu Du luôn có thể dằn lại bắt nó quay trở về, lại bắt đầu tiếp tục nói, dong dong dài dài, không đầu không đuôi, nhớ tới cái gì thì nói cái đó. Nói đến lúc kích động, còn túm đầu Thũng gia qua lại, Thũng gia bình thường tính tình rất lớn cứ thế bị cô làm phiền cũng không có phát cáu. Có đôi khi nói qua nói qua, bỗng nhiên cô như đang quên mình nói cái gì, nếu muốn nửa ngày, nghĩ tới lại tiếp tục nói, cũng không quản nó có nghe hay không.
Hồi nhỏ trừ bỏ Đường Kiều cùng cô ở ngoài khi dễ người khác, nói nhiều nhất làm nhiều nhất chính là về cậu nhỏ Đường rồi.
Đường Kiều nói: "Tôi nói cho cô, cậu của tôi rất lợi hại. . . . . ."
A, cậu nhỏ thật lợi hại, các kiểu kỹ năng, mọi thứ tinh thông.
Đường Kiều nói: "Cô đừng chọc tôi, cẩn thận tôi nói với cậu nhỏ tôi. . . . . ."
A, chọc cô ấy sẽ làm cậu nhỏ tức giận, một khi cậu nhỏ đã tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng.
Đường Kiều nói: "Đây là cậu nhỏ mua cho tôi. . . . . ."
A, thì ra cậu nhỏ rất nhiều tiền, thật chiều Đường Kiều, cô ấy muốn cái gì liền mua cho cái đó, trình độ sủng nịch Đường Kiều làm cho cô đỏ mắt.
Đường Kiều nói: "Đây là cậu nhỏ tự tay làm cho tôi . . . . . ."
Ôi, cậu nhỏ không chỉ là có tiền, còn là một người thợ mộc, làm gì đó còn rất tinh tế, kỳ thực cô rất hâm mộ, nhưng trên mặt vẫn là ghét bỏ.
Đường Kiều nói: "Tôi muốn làm cho cậu nhỏ đi đánh tiểu tử Ngu Châu này. . . . . ."
A, cậu nhỏ Đường còn có thể giúp Đường Kiều đánh người, thật tốt. Không giống cô, không có người giúp cô đánh nhau, mỗi lần cô đi đánh nhau, có đôi khi kéo theo Đường Kiều, mà cái đồ ăn hại Đường Kiều kia, chỉ biết là tránh ở sau lưng cô.
Đường Kiều nói: "Tôi muốn đi theo cậu nhỏ đi làm lính, làm binh lính trẻ con, sau đó giống như cậu nhỏ, oai phong lẫm liệt . . . . . ."
A, cậu nhỏ Đường là tham gia quân ngũ, hơn nữa, oai phong lẫm liệt.
Đường Kiều nói: "Tôi không đi chơi cùng cô, tôi muốn làm quà tặng sinh nhật cho cậu nhỏ."
A, thì ra sinh nhật cậu nhỏ là ở sau lễ Giáng Sinh.
. . . . . .
Bất tri bất giác, cô đối với cậu nhỏ trong miệng Đường Kiều tràn ngập tò mò, nhưng lúc đó, anh vẫn còn học trong trường quâm đội, bình thường cũng là ở trong bộ đội nhiều, thời gian về trong viện cũng không nhiều, hơn nữa mỗi lần đều là buổi tối mới trở về, đến sáng hôm sau lại đi ngay, đương nhiên, những cái đó đều là Đường Kiều nói cho cô, về phần cậu nhỏ có phải thật sự trở về hay không, đối với cái này cô từng tỏ vẻ vô cùng hoài nghi. Cô thật sự cực kỳ tò mò, anh hùng trong lòng Đường Kiều đến cùng là cái dạng người gì.
Kỳ quái là, rõ ràng là ở cùng ở một cái sân, Đường Kiều ở phía trước, nhưng cô đối với vị cậu nhỏ này một chút ấn tượng cũng không có.
Khi đó cô nghĩ, khẳng định là Đường Kiều ba hoa, nếu cậu nhỏ thật sự có lợi hại như vậy, vì sao cô không biết? Hơn nữa, vì sao mỗi lần cậu nhỏ Đường trở về bọn cô đều bỏ lỡ mất, này cũng thật không khoa học.
Cho đến sau này, rốt cục cô cũng nhìn thấy anh rồi.
Tựa hồ là một cái ngày hội nào đấy, ngày đó nhà ông ngoại Đường rất nhiều người. Anh mặc quân trang xuất hiện, bộ dáng thật trẻ tuổi, rất tuấn tú ngũ quan trên mặt như có thể sinh mây sinh gió. Khi Đường Kiều nhìn thấy anh, lập tức liền bỏ cô, chạy như điên qua chỗ anh.
Cô nhìn thấy anh bế Đường Kiều cao cao giơ lên, sau đó Đường Kiều ở giữa không trung cười ha ha, cười đến mắt híp vào rồi.
Cô bĩu môi, đối với cái này tỏ vẻ khinh thường, Đường Kiều lớn như vậy, cư nhiên còn thích loại trò chơi trẻ con này.
Chỉ có chính cô mới biết, kỳ thực trong lòng cô ê ẩm, đây hẳn là ghen tị đi.
Khi đó cô cảm thấy, có cậu thật tốt! Mà Đường Kiều còn có hai, có thể cho cô một cậu hay không?
Ngày đó, cậu nhỏ ôm Đường Kiều, trời biết, Đường Kiều đã lên tiểu học bị anh ôm vào trong ngực, cô đã không nhìn nổi nữa.
"Cậu nhỏ, đây là bạn tốt nhất tốt nhất tốt nhất của con, Chu Du."
Cô cảm thấy ngôn ngữ của Đường Kiều quá mức thiếu thốn, nói nhiều lần tốt như vậy, kỳ thực ý tứ vẫn chính là một cái.
Đường Kiều dựa vào trên người anh không chịu xuống dưới, giống cái con lười, trên cao nhìn xuống giới thiệu cô, mà cô tất phải ngửa cổ mới thấy rõ bọn họ.
Cậu nhỏ Đường cũng cúi người, chuẩn bị thả Đường Kiều xuống, nhưng Đường Kiều lại thế nào cũng không chịu xuống dưới, dán chặt trên người anh, như vậy, miễn bàn có bao nhiêu buồn cười nở nụ cười thật tốt, nhưng cô lại cười không ra.
Cô chỉ có bất an nhìn chằm chằm bọn họ, đó là lần đầu tiên cô ở thế hạ phong với Đường Kiều. Loại cảm giác này, khi đó cô còn không thể diễn tả bằng ngôn ngữ nào.
Cuối cùng, khi ông ngoại Đường gọi cậu nhỏ, Đường Kiều mới không tình nguyện nhảy từ trên người anh xuống, miệng chu thật cao.
Anh cười cười, cũng không có để ý, sau đó ngồi xổm người xuống, hôn trán và má Đường Kiều, lại chỉ sờ đầu của cô, xoay người rời đi.
Đường Kiều vẫn cứ chu môi, bộ dáng thập phần mất hứng, mà cô, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, thật lâu thật lâu.
Kỳ thực, yêu một người thật dễ dàng, mỗi ngày hồi tưởng một lần bộ dáng anh, biểu cảm cùng thanh âm khi anh nói chuyện, mỗi ngày nhớ một lần những cái gì tốt đẹp nhất của anh.
Về phần từ lúc nào bắt đầu.
Có lẽ, là từ khi anh nói, "Chu Du, về sau không cần nói với Kiều Kiều ba mẹ con bé không cần nó, nó sẽ thương tâm khổ sở."
Có lẽ, là từ khi anh nói, "Ngu Châu, nếu con lại vụng trộm thả sâu vào cặp sách của Đường Kiều, cậu sẽ cho ăn hết chỗ sâu ấy."
Tuy rằng nói Ngu Châu, người lớn bắt nạt trẻ con là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng Đường Kiều lại rất thích, cô cũng thích.
Điên rồi, cô cảm thấy bản thân mình điên rồi, có chút nghĩ bản thân nên đi tìm thầy thuốc.
Bên ngoài thanh âm Đường Kiều lại vang lên, hình như cậu nhỏ Đường đã rời đi, bởi vì Đường Kiều gào khóc cực kỳ rõ ràng.
"Chu Du, cô nha nếu không đi ra tôi sẽ đem ảnh nude của cô tung trên mạng, cho mọi người thưởng thức."
Chu Du thở dài, từ trên bồn cầu đứng dậy, ra phòng tắm, tuy rằng cô biết trong tay Đường Kiều không có cái ảnh nude nào của mình.
"Hồi nhỏ cô chính là đứa nhỏ to mồm, nhiều năm rồi, cô vẫn cứ như vậy. Năm tháng ở trên người cô, thật đúng là không có lưu lại dấu vết."
Mấy năm nay, chỉ số thông minh hoàn toàn không có tăng lên.
"Ai bảo cô cứ đứng ở bên trong không đi ra."
Đường Kiều oán giận, cô chờ đợi muốn ngủ rồi.
"Cô đáng ghét như vậy, thế nào mà Chu Chú có thể chịu được cô chứ."
Chu Du thở dài một tiếng, tắt bớt đèn trên trần nhà, để lại một cái, lỗ mãng cởi giày, trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh Đường Kiều. Cũng thật lâu rồi, trước kia các cô thường xuyên cùng nhau nằm ở trên một cái giường, tán gẫu, tán gẫu đến mệt mỏi liền lăn ra ngủ.
Khi đó ý nghĩ thật đơn thuần, người khác vui vẻ hay không không quan trọng, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Khi nào thì đánh mất sự tiêu sái này rồi.
"Chịu không nổi thì cứ đi đi."
Chậc chậc, lời nói này quả thật lớn khí, hoàn toàn không biết sợ.
"Cô đoán chắc Chu Chú không chịu được rời xa cô."
Đứa nhỏ này, thật sự là không tiếc hạnh phúc. Đáng thương cô làm vật hy sinh, lần này thật là oan uổng.
Đường Kiều cau mày, nghiêng nghiêng người, trên mặt toàn là đắc ý mạnh mẽ, Chu Du nhìn hận không thể tát cho cô ấy một cái.
Sự thật chứng minh, cô không dám. Thế lực sau lưng Đường Kiều quá mức cường đại, cô còn muốn chạy vào, lại bị người khác khiêng đi ra ngoài.
"Ngủ đi."
Nhắm mắt lại ngáp một cái, Chu Du làm bộ rất mệt mỏi, muốn đi ngủ ngay.
"Ừ."
Ngáp đại khái là truyền nhiễm, Đường Kiều cũng ngáp theo một cái thật là dài, nhàn nhạt lên tiếng, nhắm mắt lại cũng chuẩn bị ngủ.
2 phút sau nhớ tới có cái gì không đúng.
"Ngủ cái gì mà ngủ, cô còn chưa có nói với tôi, cậu nhỏ tìm cô nói chuyện gì đâu."
Người đẩy đẩy Chu Du, lại đụng tới cái gì ẩm ướt.
"Chu Du, tóc cô chưa sấy mà đã đi ngủ rồi sao!"
"Quá mệt, không muốn sấy."
Tay Chu Du ở giữa không trung quơ quơ, gỡ tay Đường Kiều ra.
"Cô đứng lên cho tôi, sấy khô tóc trước đi đã, sau đó nói cậu nhỏ đến cùng tìm cô là chuyện gì, nếu không hôm nay cô đừng hòng đi ngủ."
. . . . . .
Sau một lúc lâu, trên giường vẫn không có động tĩnh, lời nói của Đường Kiều phảng phất giống như không khí vậy.
"Đứng lên cho tôi."
Nói không được, Đường Kiều đành phải hành động, đẩy đẩy người bên cạnh.
Chu Du phiền chán từ trên giường bò dậy, giữa kẽ răng rít một câu.
"Sấy, tôi sấy!"
Sau đó huỳnh huỵch chạy vào phòng tắm cầm máy sấy tóc, tiếp theo đứng ở bên giường, mở sức gió tối đa, vù vù thổi lên.
Trong bóng tối, Đường Kiều nuốt nuốt nước miếng.
Thật là đòi mạng, Chu chị cả này tức giận cái gì chứ? Trước mắt tối, không phải thật sự tối! Bởi vì còn một cái đèn ngủ trên tường, khuôn mặt Chu Du xanh xao, còn có âm thanh vù vù hô của máy sấy tóc, chẳng khác gì phim ma.
Không khí này, cho dù trong lòng Đường Kiều vô cùng hiếu kỳ, giờ này phút này, cũng chỉ có ngoan ngoãn chờ chị cả Chu sấy khô tóc trước.
Chu Du sấy khô tóc một nửa, lại nằm lại trên giường, động tĩnh này, còn vì Đường Kiều đang đơn độc nằm bên cạnh.
"Cái kia. . . . . ."
Chị hai tiếp tục nuốt nước miếng. Phải, cô đúng là không có tiền đồ, cô phỉ nhổ chính mình.
"Cô muốn biết tôi với cậu nhỏ nói cái gì?"
Nhưng mà Chu Du rất rõ ràng, xoay người, đối mặt với Đường Kiều.
"Đúng vậy, đúng vậy."
Đường Kiều liên tục gật đầu, tỏ vẻ rất muốn biết.
"Vậy cô đi hỏi cậu cô đi."
Trong bóng đêm, Chu Du hướng về phía không khí nghiến răng, rất muốn cắn người.
Đường Kiều không nói gì, nhưng mà cô muốn đâu, đây không phải là không can đảm sao.
"Cô nói với tôi."
"Tôi dựa vào cái gì phải nói cho cô?"
Một câu nói thành công làm Đường Kiều nghẹn họng, không có những người khác ở bên người cô giúp đỡ, sức chiến đấu của Đường Kiều đấu lập tức đã rơi xuống, đơn phương độc mã, từ trước đến nay cô không phải là đối thủ của Chu Du.
"Chúng ta không phải chị em tốt sao."
Anh em tốt a, ách, nói sai rồi, chị em hảo.
"Không phải cô muốn tuyệt giao với tôi sao?"
"Cái kia, cô nghe ai nói vậy, bịa đặt, tuyệt đối là tin đồn."
Đối với bản thân tạo ra tin đồn, Đường Kiều cũng có thể nghiêm túc phủ nhận, da mặt này, không phải tu luyện đến trình độ nhất định nhân, là tuyệt đối không có.
Chu Du lật người lại, nằm thẳng ở trên giường, có chút cam chịu, cảm thấy bản thân là chạy không khỏi mẹ Đường này lảm nhảm bên tai, nếu cô không nói với cô ấy một chút chuyện gì mà cô ấy không biết, cô tuyệt đối sẽ bị niệm chết thôi.
"Được rồi, nếu cô muốn biết, tốt lắm tôi sẽ nói cho cô biết."
"Mau nói cho tôi biết mau nói cho tôi biết."
Đường Kiều có chút vội vã.
Chu Du đặt tay lên ngực, trong lòng âm thầm nói câu, Amen.
"Thanh Chiến hy sinh rồi."
Quả thật là đã chết, nhưng đây không phải là cậu nhỏ Đường nói cho của cô.
"Thanh Chiến? Thường xuyên đi tìm Ngu Châu là chiến hữu của cậu nhỏ?"
"Đúng”
Thượng Đế, chuyện này là thật, hẳn không phải là bịa đặt đi.
"Làm sao có thể chết được?"
Nhìn qua là một người rất có năng lực nha, tuy rằng cô cùng anh ta cũng không quen biết, nhưng một cái sinh mệnh mất đi, luôn làm người ta tiếc hận thương cảm.
"Đi làm nhiệm vụ, chết ở biên cảnh." Chu Du ngắn gọn chặn chỗ hiểm yếu ngắt trọng điểm.
Đi làm nhiệm vụ?
Đường Kiều bỗng nhiên cũng có chút sợ hãi.
"Cậu nhỏ cũng sẽ phải làm cái loại nhiệm vụ này sao?"
Bọn họ là chiến hữu, Thanh Chiến đi làm nhiệm vụ, cậu nhỏ có phải không cũng sẽ đi làm nhiệm vụ k.
"Không biết, hẳn là không thể nào, dù sao ông ngoại và cậu cả cô cũng có chút địa vị, cậu nhỏ cô cũng không phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm đâu."
Việc này, ai biết được, cô cũng không biết, tin Thanh Chiến hy sinh truyền ra, lòng của cô cũng lộp bộp một chút, nhưng để tránh Đường Kiều không dứt, cô chỉ có thể nói như vậy.
"Ừ, vậy là tốt rồi."
Đường Kiều ngẫm lại cũng phaiy, ông ngoại cô năm đó chức cũng không hề nhỏ, hơn nữa cậu cả cô cũng bởi làm nhiệm vụ bị thương mới phải xuất ngũ, bọn họ chắc cũng không dám để cậu nhỏ đi làm nhiệm vụ nguy hiểm.
"Vì sao cậu lại muốn nói cho cô chuyện này, cô lại không biết Thanh Chiến."
"Tôi không nghĩ Ngu Châu đã biết, này không. . . . . . Muốn tôi uyển chuyển nói cho Ngu Châu một tiếng sao?"
"Này vì sao không để tôi nói cho Ngu Châu?"
Ngẫm lại, cảm thấy có chỗ không đúng. Chỉ hận, tế bào não quá ít, không suy xét được vấn đề một cách cặn kẽ.
"Cô cùng Chu Chú không phải vội vàng kết hôn sao?"
Chu Du đối với tính toán đen tối, da mặt cô thật đúng là càng ngày càng dầy, nói đến nói dối, hơn nữa tự động dấu chấm câu, hoàn toàn không mang theo một chút tạm dừng.
"A."
Lý do này Đường Kiều rốt cục tin phục, không dây dưa nữa.
Chu Du thở phào một hơi, cảm thấy tuy là không hay ho, vì sao gặp gỡ nhiều thế này có hay không đều không biết được, đến thời điểm mấu chốt cư nhiên lại nói ra một chuyện như vậy, cô cũng muốn khinh bỉ chính mình.
"Người kia cũng rất tự tin, sao có thể dễ dàng chết như vậy."
Lông mày Đường Kiều nhíu thật chặt, vẫn là không nghĩ ra.
"Sinh lão bệnh tử, thiên tai **, những cái này chúng ta không thể định đoạt được."
Cái này cũng đúng.
Đường Kiều mang theo vấn đề thật rối rắm này dần dần chỉ còn lại có hô hấp, trời đất nếu là bất nhân, vạn vật đều là chó rơm.
Nghe người bên cạnh hô hấp đã đều đặn, Chu Du rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mở mắt ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ, đương nhiên là vì tối.
Ngủ đi, sáng sớm ngày mai về nhà, thừa dịp Đường Kiều còn chưa có phản ứng kịp.