Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ

Chương 13



Lúc quay về cửa hiệu, kính của cậu ta đã làm xong, bà chủ cửa hiệu lại chào đón Kiều Ân một cách vui vẻ.

Kiều Ân vui vẻ giúp Nhan Trinh Tịch và bà chủ thỏa thuận giá, còn lợi dụng sự thân quen để bảo bà chủ giảm giá nữa.

“Cô à, cô xem, A Nhã nghe lời cháu giới thiệu, toàn đến chỗ cô mua kính, lần này cô cũng ưu tiên cho cậu ấy chút đi.”

“Lâu rồi không thấy con bé đến.”

“Không đâu, không đâu. Lát về cháu sẽ lấy kính của cậu ấy vứt đi. Dùng lâu có lẽ hỏng rồi, cũng nên đổi cái mới thôi.”

“Thật sao?”

“Thật mà, thật mà. Lời nói của Kiều Ân cháu lúc nào cũng bảo đảm, chắc chắn luôn!” Nhưng cô khẽ nhủ thầm, nếu A Nhã không dùng kính áp tròng thì cũng không liên quan đến cô.

“Ừ, được rồi, thấy Kiều Ân nhiệt tình như vậy nên cô giảm cho hai mươi phần trăm nhé. Còn không mau cảm ơn con bé đi!”

“Không cần, cháu sẽ trả tiền kính ạ”, Kiều Ân thành thật, không đánh mà khai ra.

“Cháu trả?” Bà chủ có chút ngạc nhiên. “Nếu Kiều Ân trả thì cô sẽ tính mức thấp nhất cho cháu, giảm ba mươi phần trăm là được rồi. Ba trăm năm mươi đồng, giảm ba mươi phần trăm là còn hai trăm bốn mươi lăm đồng, lấy cháu hai trăm bốn mươi đồng thôi”, nói xong, bà chủ đưa hóa đơn thanh toán cho Kiều Ân xem.

Kiều Ân vội gật đầu, tốt quá, thật cảm ơn bà chủ rồi cô lấy tiền trong ví ra trả.

Nhưng vì Nhan Trinh Tịch không để cô trả nên đã cầm sẵn tiền trên tay rồi. Kiều Ân nhất định không chịu, liền giật ví tiền rồi lườm cậu ta một cái, Kiều Ân đưa tiền của mình trả cho bà chủ cửa hàng kính.

Nhan Trinh Tịch không có cách nào, chỉ biết giương mắt nhìn Kiều Ân nhận tiền trả lại, đưa kính cho cậu rồi cất cả hai cái ví vào túi của cô. Cô thật sự không để cho cậu trả tiền?

Đeo kính vào, cuối cùng cũng nhìn rõ mọi thứ, Nhan Trinh Tịch bước ra khỏi cửa hiệu cùng Kiều Ân.

Kiều Ân ôm đống sách đi trước, Nhan Trinh Tịch lẽo đẽo theo sau. Ví tiền của cậu đang nằm trong túi Kiều Ân, muốn bỏ đi cũng không được.

Ra đến phố mua sắm Kiều Ân mới dừng lại, quay người đợi Nhan Trinh Tịch.

Cô rút một cái ví từ trong túi mình ra, đưa cho cậu ta: “Trả bạn”.

“Hai trăm bốn mươi đồng, đây là tiền kính”, không quen để con gái trả tiền nên dù Kiều Ân không muốn, cậu vẫn nhất định phải trả lại cô.

“Ừ, đây là hóa đơn tiền kính.” Lần này, Kiều Ân không từ chối nữa mà cầm tiền luôn.

Thấy Nhan Trinh Tịch thoáng kinh ngạc, Kiều Ân khẽ cười nói: “Mình biết có đưa tiền thì nhất định bạn sẽ không nhận nên lần sau đáp lễ bằng cái khác là được rồi. Vừa nãy nếu để bạn tự trả tiền thì bà chủ sẽ không giảm đến ba mươi phần trăm đâu. Bởi vậy, mình bảo để mình đứng ra trả tiền là tốt nhất, như vậy mới có thể tiết kiệm được”.

Nhìn thái độ chân thành của Kiều Ân, Nhan Trinh Tịch không nén được liền bật cười. Kiều Ân, cô gái này thật thú vị!

Di động đột nhiên đổ chuông, Kiều Ân nhìn màn hình rồi kêu lên thảng thốt: “A, chết rồi!”. Cô quên mất cuộc hẹn đi ăn với anh trai, Kiều Ân vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia có vẻ đã rất bực. “Em chạy đi đâu thế hả?”

“Em đến ngay đây, năm phút thôi… Vâng, được rồi.” Tắt máy, Kiều Ân ngại ngùng quay sang giải thích với Nhan Trinh Tịch: “Lần sau có thời gian lại nói chuyện nhé, bye bye!”.

Đột nhiên Nhan Trinh Tịch tỏ vẻ khoa trương, gật gật đầu nói: “Tạm biệt!”.

Kiều Ân cuống cuồng chạy tới chỗ hẹn, nhìn thân hình béo ú của cô đang lạch bà lạch bạch chả khác nào con gấu ngốc nghếch, trông rất buồn cười.

Nhìn theo dáng cô, Nhan Trinh Tịch bật cười một cách ngớ ngẩn, nhìn mãi hồi lâu đến khi bóng cô mất hút trong đám đông trên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.