Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1039



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1039

 

Trần Hi Tuấn nghiêm túc nhớ lại ngày hôm đó, trong mắt hiện lên một tia hạnh phúc cùng mất mát.

 

Ba năm đó cậu ta đã làm rất nhiều nhưng vẫn không giữ được trái tim của Nhật Linh.

 

“Cậu thật sự cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp sao?” Lâm Quân cau mày nhìn Trần Hi Tuấn.

 

“Ý anh là gì?”

 

“Ý tôi là, cậu có bao giờ nghĩ rằng tất cả những điều này là do ai đó sắp xếp, cướp của, đến công ty, hoặc thậm chí cậu sẽ trốn ra ngoài!”

 

 

Lâm Quân gật gật đầu, nhìn bóng lưng cô đơn của Trần Hi Tuấn đi khỏi quán cà phê, sau đó là một tiếng động cơ mạnh mẽ truyền đến, không cần nhìn cũng biết là Trần Hi Tuấn, xe ầm ầm rời đi, bỏ lại đám người tiếp tục náo nhiệt.

 

Lâm Quân thở dài, bật điện thoại kiểm tra vé máy bay sớm nhất đến Việt Nam vào ngày hôm sau, gửi tin nhắn cho Lê Nhật Linh.

 

“Hôm nay, anh và Hà Dĩ Phong có chút việc phải làm, không về nhà đâu. Em đi ngủ sớm hơn”

 

Rất nhanh anh đã nhận được hồi âm của Lê Nhật Linh.

 

“Được rồi, đừng làm việc quá muộn, anh cũng đi ngủ sớm đi, yêu anh”

 

Lâm Quân cười cười, trong lòng ấm áp, anh đột nhiên tới nước Mỹ không chỉ để gặp Trần Hi Tuấn, còn muốn tìm hiểu rõ một số chuyện, nếu Lê Nhật Linh biết được nhất định sẽ đòi đi cùng, quá nguy hiểm rồi.

 

Những chuyện như cô bị đánh thuốc mê và bắt cóc như ở nước Pháp anh không muốn trải qua lần nữa.

 

Còn xe của Trần Hi Tuấn lao thẳng đến nhà họ Trần, dáng vẻ tức giận của cậu ta doạ cho Trần Hi Lam sợ hãi.

 

“Anh, anh sao vậy?” Trần Hi Lam nhíu mày, anh trai nhà mình tự mình hiểu rõ, tính tình luôn dịu dàng, rất ít khi nổi nóng vì chuyện gì, vậy mà hôm nay sao vậy?

 

“Cha đâu?”

 

“Phòng làm việc!”

 

Trần Hi Lam rụt rè chỉ hướng phòng làm việc, Trần Hi Tuấn trực tiếp vượt qua cô đi về phía phòng làm việc.

 

“Hàn toàn không có giáo dục, cha thường dạy con như thế nào, gõ cửa trước khi vào phòng!”

 

Kể từ khi Trần Hi Tuấn có thể tiếp quản công ty, James càng ngày.

 

càng hài lòng với người con trai này, lúc này tuy có vẻ đang chỉ trích con trai mình nhưng giọng điệu không có ý trách móc, cúi đầu xem một số tài liệu, không nhìn Trần Hi Tuấn.

 

“Cha, con có chuyện muốn hỏi cha!”

 

Trần Hi Tuấn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng không khó để nghe thấy giọng nói của cậu ta khác hẳn mọi khi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.