Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1052



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1052

 

Bệnh tình của Trần Hi Tuấn cũng không quá nghiêm trọng, sau khi tiêm thuốc và truyện nước thì ngày hôm sau đã hạ sốt, Lâm Quân cũng định đặt vé máy bay dự định quay về thành phố Hà Nội, Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam đương nhiên cũng không ngờ rằng Lâm Quân lại có dự định trở về sớm như vậy, có chút bất ngờ không kịp làm gì cả.

 

“Anh cứ như vậy mà trở về sao?”

 

Lâm Quân gật gật đầu: “Tôi vẫn còn chưa nói cho Nhật Linh biết chuyện tôi đến nước Mĩ, nếu còn tiếp tục ở lại tôi sợ cô ấy sẽ lo lắng”

 

Trần Hi Lam chớp mắt vài cái, mở miệng lên tiếng trêu đùa Lâm Quân: “Anh như vậy coi là đêm không về nhà ngủ, chẳng lẽ không sợ Nhật Linh nghĩ đến chuyện anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác sao?”

 

“Làm sao có thể chứ? Nhật Linh rất tin tưởng tôi.”

 

“Anh đi chết đi, anh cũng quá quá đáng rồi đó, ở trước mặt tôi sâu ân ái của mình và Nhật Linh” Trần Hi Tuấn bất mãn, chỉ thiếu nước trợn trắng mắt lên với Lâm Quân nữa thôi.

 

Có chút chờ mong mà cũng có chút sợ hãi.

 

Cũng không biết sau khi anh ta làm lễ đính hôn, đã tổ chức hôn lễ chưa…

 

Từ tận đáy lòng Trần Hi Lam khẽ thở dài, cười cười.

 

“Vậy chúc anh thuận buồm xuôi gió.” Trần Hi Tuấn vẫy tay với Lâm Quân, nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa của Lâm Quân.

 

Mà ở bên kia, James đang ở công ty, ngồi đối diện là một người quen cũ mà đã lâu rồi không gặp mặt Jackson, ánh mắt Jackson đục ngầu, James vẫn luôn không muốn nhìn thấy ông ta, ông ta giống như một con chó lang thang suốt ngày trốn đông trốn tây, xem như đã phải chịu nhiều đau khổ ở bên ngoài rồi thì James mới phái người đi tìm ông ta về.

 

Ông ta biết James làm vậy là cố ý, cố ý cho ông ta một trận giáo huấn.

 

Nhưng tại ông ta ngoại trừ việc dựa vào James ra, thì không có cách nào khác.

 

“Ông bạn già, đã lâu không gặp” James ngồi ở trên chiếc ghế sô pha được làm bằng da thật, miễn cưỡng dựa vào sô pha, ánh mắt trêu tức nhìn Jackson, giống như đang nhìn một cái sự thất bại vậy.

 

Jackson tự giễu, cười cười, năm đó khi James đem ông ta sắp xếp vào LX thì ông ta vẫn chỉ là một con chó nhỏ có chút suy nghĩ đi bên cạnh James thôi, mà trong lời nói của James, thì lại cảm thấy được LX chỉ như một cái công ty nhỏ ở nước Pháp thôi vậy, chả là gì mà phải để cho James phải hoảng hốt cả.

 

Nếu không phải sau do LX phát triển càng ngày càng lớn, vị thế của ông ta cũng càng ngày càng cao, sau đó tự cho rằng bản thân có đủ năng lực thâu tóm toàn bộ LX, khư khư cố chấp không chịu nghe theo lời khuyên bảo của James, thậm chí còn cảm thấy bản thân có thể đối kháng với James.

 

Nếu không, chỉ sợ là ông ta cũng sẽ không rơi vào bước đường ngày hôm nay.

 

Lòng người quá tham lam, không biết thế nào là đủ!

 

“Anh hiện tại cứu tôi, có phải là còn có mục đích gì khác không?’James buông tay: “Có mục đích gì? Chúng ta đã có giao tình nhiều năm như vậy, bạn bè gặp nạn tất nhiên phải ra tay tương trợ rồi, chuyện này không phải là rất bình thường sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.