Chương 1073
Xe chạy như bay trên đường, anh không ngừng tuýt còi, tâm trạng bực tức nên việc lái xe cũng trở nên khó chịu hơn.
Thời gian dần dần trôi qua, rất nhanh đã tới mười một giờ, cuộc họp báo bắt đầu theo kế hoạch, sau một tràng vỗ tay, Lê Nhật Linh xuất hiện.
Không khí ở cuộc họp báo hôm nay vô cùng kỳ lạ, có rất nhiều người đến đây, Lê Nhật Linh cảm giác có vô vàn con mắt đang nhìn chăm chú vào cô nhưng cô vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì, cô âm thầm cười lạnh một tiếng.
Tin tức đúng là nhanh nhạy, đám phóng viên đã nhanh chóng có mặt chờ từ sớm, cô vừa mới bước ra đã bị một đám phóng viên vây quanh.
“Mùa đông năm ngoái sao cô không tổ chức họp báo đúng hẹn mà năm nay mùa xuân còn chưa tới cô đã đổ chức họp báo mùa đông, lẽ nào cô dùng tác phẩm của năm trước để giới thiệu là sản phẩm mới sao?”
Giọng nói vừa cất lên, Lê Nhật Linh ưu nhã cười một tiếng, cả người cô mặc một bộ lễ phục tao nhã, chuẩn bị sẵn sàng để trả lời câu hỏi.
Đột nhiên ánh đèn khắp khán phòng bị tắt đi.
“Có bom!”
Trong bóng tối, không biết ai gào lên một tiếng, cả hội trường trở nên hỗn loạn, hoàn toàn mất kiểm soát.
Trong lòng Lê Nhật Linh sợ hãi? Không đến mức như vậy chứ? Lẽ nào Jackson vì muốn trả thù cô mà kéo theo nhiều người chết cùng như vậy?
Huống hồ, nhà nước quản lý rất chặt chẽ việc dùng súng và thuốc súng, lão ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy chứ?
Đám người trở nên hỗn loạn, chỉ có Lê Nhật Linh bình tĩnh đứng tại chỗ, bị người ta đẩy qua đẩy lại.
Đột nhiên cô cảm giác có một lực mạnh tác động đến phía sau gáy, giống như bị người ta đánh mạnh một cái, trong máy mắt Lê Nhật Linh hoàn toàn mất đi ý thức, rơi vào trạng thái hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, đôi mắt cô bị một tấm vải đen quấn quanh, không thể biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Lê Nhật Linh giãy giụa một chút, chỉ có thể kêu lên vài tiếng.
“Ông chủ, cô ấy tỉnh rồi”
Sau khi nghe được giọng nói nó, Lê Nhật Linh trở nên im lặng, cố gắng lắng nghe. Có điều xung quanh cũng đột nhiên im ắng khiến trong lòng cô có chút hoảng loạn, cũng không phải lần đầu tiên bị người ta bắt có, có điều lần này không giống như lần trước, lần này là cô tự mình lên kế hoạch để chính mình bị bắt đi.
“Chào cô, bạn cũ!”
Âm thanh tà mị, khàn khàn, nhưng Lê Nhật Linh vẫn nghe ra được là giọng nói của Jackson.
“Ưm, ư ư!”
Biết người bắt cóc mình là Jackson, Lê Nhật Linh càng giãy giụa mạnh hơn.
Jackson vung tay lên, thuộc hạ của lão ta lập tức đi tới mở tấm vải bịt mắt và bóc miếng băng dính dán miệng của Lê Nhật Linh ra.
Ánh sáng đột nhiên chiếc vào khiến Lê Nhật Linh có chút chói mắt, cô lắc lắc đầu, để đôi mắt nhanh chóng thích nghỉ trở lại.
Bóng dáng Jackson dần trở nên rõ ràng trước mắt cô, Lê Nhật Linh nhìn người trước mặt, tóc của lão ta đã dài hơn rất nhiều, kiểu xoăn tự nhiên đặc trưng của người nước ngoài nhìn như mì sợi trông khá lôi thôi, đôi mắt lão ta sâu hoắảm, vẩn đục không chút ánh sáng, trên mặt còn có nhiều vết sẹo do các vết thương để lại.
Râu ria xồm xoàm, lão ta nhếch môi cười đắc chí, hàm răng có chút đen, trông thật ghê tởm, không còn chút khí chất của một chủ tịch oai phong lẫy lừng ở nước Pháp một thời.