Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1139



Chương 1139

 

Hà Dĩ Phong liếc mắt nhìn anh ta một chút.

 

“Tôi là quản lý bộ phận nhân sự, tên Trương Nhất Bạch, chuyện là trong lúc còn tại chức Lê Minh Dương đã bán quyền lợi của công ty, bán tài liệu của công ty cho nên bộ phận nhân sự đều nhất trí quyết định đuổi anh ta”

 

“Bán quyền lợi của công ty?!”

 

Hà Dĩ Phong gän từng chữ, vẻ mặt trở nên xanh xám nhìn Lê Minh Dương ở trước mặt, chờ một lời giải thích.

 

Anh sợ Lê Minh Dương không làm ra được trò trống gì nên tùy tiện cho anh ta một chức thư ký nhỏ, cái này cũng có thể bán tài liệu được?

 

Mặc dù mớ tài liệu đó e là cũng chẳng đáng mấy xu nhưng đối với danh tiếng của công ty thì ảnh hưởng vô cùng không tốt.

 

“Anh, anh nói bậy!”

 

Lê Minh Dương chột dạ lùi về phía sau lưng mẹ Lê, ánh mắt lơ lửng không cố định, trong lòng Hà Dĩ Phong cũng đã hiểu được sơ sơ.

 

“Tôi nói bậy? Cậu đem một phần tài liệu công ty đi bán lấy tiền bị người ta bắt gặp mà cậu còn nói tôi nói bậy à!”

 

Quản lý bộ phận nhân sự tức giận chỉ vào Lê Minh Dương, nếu như không phải biết Lê Minh Nguyệt em gái của Lê Minh Dương có mối liên hệ với Hà Dĩ Phong thì tầm này anh ta đã bước tới tát cho thằng này mấy bạt tay.

 

Hà Dĩ Phong cười gắn.

 

“Này quản lý Trương, dựa theo quy định của bộ phận công ty và luật Lao động, hình thức xử phạt đối với việc không tuân thủ quy tắc bảo.

 

mật, tiết lộ thông tin nội bộ của công ty là gì?”

 

Trương Nhất Bạch đã hoàn toàn hiểu ý của Hà Dĩ Phong, ho khan hai tiếng rồi cao giọng đáp: “Đây là hành vi xâm phạm bí mật thương mại, dựa vào những tổn thất của công ty mà đưa ra mức xử phạt! Cũng không có gì nhiều, ngắn thì ba năm, dài thì bảy năm”

 

Quản lý Trương giả vờ dùng ngữ khí thoải mái, nhìn Lê Minh Dương và bà Lê với vẻ trêu cợt, nhìn sắc mặt hai người đó trở nên xấu hơn trong nháy mắt, những khó chịu trong lòng lập tức dịu bớt đi.

 

“Tôi không muốn ngồi tù! Mấy người bớt hù dọa người khác đi!”

 

Lê Minh Dương chỉ vào mặt Trương Nhất Bạch, tay còn lại thì nắm chặt tay bà Lê. Bà Lê cũng siết chặt tay con trai, tỏ ý bao che.

 

“Hà Dĩ Phong, cậu thấy cậu có đang nhẫn tâm quá hay không! Cậu cưới đứa con gái mà nhà chúng tôi vất vả nuôi dưỡng bao nhiêu năm trời, thế mà giờ lại đối xử với chúng tôi như thế này đây! Nhà họ Lê đây làm sai chuyện gì với cậu vậy hả!”

 

Nhìn khả năng đổi trắng thay đen này xem, thật sự khiến cho người ta không thể không phục.

 

“, tôi lấy oán trả ân sao, mẹ vợ hiểu lầm tôi rồi, trước nay tôi luôn là người ân oán phân minh, lần này tôi cũng chỉ làm theo đúng phép.

 

công mà thôi, nếu Lê Minh Dương vi phạm quy định của công ty thì tất sẽ phải vào tù ngồi ít lâu, lúc nãy quản lý Trương cũng có nói rồi đúng không nhỉ? Cùng lắm thì cũng chỉ tốn vài ba năm mà thôi, đến khi anh vợ mãn hạn tù, tôi sẽ lại thu xếp cho anh ấy một công việc thích hợp, mẹ vợ thấy sao?”

 

Hà Dĩ Phong nói dứt lời, trên mặt treo một nụ cười thâm sâu khó đoán, rũ mắt nhìn hai mẹ con nhà bà Lê, khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực.

 

“Cậu mơ đi! Cậu đừng hòng làm ra cái chuyện này, Minh Nguyệt vừa bị sảy mất đứa con, nếu con bé biết cậu làm vậy với anh trai nó nhất nh sẽ rất hận cô. Tuy bà Lê sợ hãi nhưng lại nghĩ đến còn Lê Minh Nguyệt chống lưng cho, bèn hùng hổ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.