Chương 1278
Lâm Quân nhìn tờ báo trên sàn, gào lên.
“Vâng vâng vâng!”
Trợ lí đã không thấy cảnh Lâm Quân nổi giận lôi đình thế này từ lâu rồi, bây giờ đột nhiên như thế, tim anh ta muốn rớt ra ngoài, quay người chạy đi.
“Đợi đãt”
Âm thanh như từ địa ngục vang lên, trợ lí dừng chân nhìn anh.
“Tôi ra ngoài cùng cậu!”
Mấy từ này như sợi chỉ chui ra từ miệng anh, khiến người khác hơi đau lòng.
“Ra rồi, ra rồi!”
Đám phóng viên chặn ở ngoài hồi lâu, bây giờ cuối cùng cũng thấy anh ra, đều chen lên trên.
Mà Lâm Quân mặt không biểu cảm gì đi ra ngoài, đem theo khí thế kiêu ngạo, tuy bị người ta vây quanh nhưng vấn không có ai dám đến quá gần anh.
“Anh Lâm, về tin tức sáng nay, anh có gì muốn nói không?”
Một phóng viên gan dạ đứng lên trên, hiển nhiên không muốn bỏ qua tin tức nóng hổi lần này, chĩa micro ra trước mặt Lâm Quân.
Lâm Quân lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, sau đó khinh thường cầm lấy chiếc micro trên tay anh ta, nhìn ống kính nói.
“Về tin tức hôm nay, Lâm Quân tôi đây muốn đưa ra một lời giải thích trịnh trọng rằng người phụ nữ trên ảnh không phải vợ tôi Lê Nhật Linh, vợ tôi đã rơi xuống vực ở Thái hơn nửa tháng trước, bây giờ không rõ tung tích, lúc đó người phụ nữ này giả làm vợ tôi, ở bên cạnh tôi hai ngày, sau đó mọi chuyện bại lộ, bị tôi đuổi đi”
Anh nói tiếp: “Còn về những bức ảnh này, có người cố ý phỉ báng vợ tôi. Tôi không quan tâm toà báo nào làm thế, nhưng tôi nhất định sẽ tra rõ ngọn nguồn, nếu như tôi tra ra được, các người sẽ phải đối mặt với chế tài pháp l Ngoài ra, tôi hi vọng chuyện này dừng ở đây, nếu lại để tôi nghe thấy tiếng đồn xấu nào, hãy tự chịu hậu quả”
Ánh mắt Lâm Quân lạnh lùng, với địa vị của anh ở thành phố Hà Nội, những lời này của anh rất có trọng lượng.
“Trợ lí!”
“Có!”
Trợ lí đi lên phía trước.
“Tôi không biết toà báo đã in bao nhiêu bản, nhưng, tôi không mong thấy những thứ này lần nữa!”
Lâm Quân tiện tay kéo một cái, tờ báo trong tay một phóng viên đã nằm trong tay anh, anh tức giận ném vào trong tay trợ lí, quay người rời khỏi hiện trường.
“Vâng, giám đốc, tôi sẽ đi làm ngay!”
Trợ lí hô đám người giải tán, hơi bưồn phiền, thành phố Hà Nội to thế, muốn thu thập và tiêu huỷ hết đống báo cũng là cả một công trình, Lâm Quân đi ra khỏi tầm mắt mọi người, cả người như mất đi chỗ dựa.
Nhân viên đi qua thi thoảng lại nhìn anh một cái, phu nhân giám đốc biến thành đào hát, tuy không phải là chân tướng nhưng toàn thế giới đã tin rồi.
Kể cả anh tạm thời ép tin tức xuống, nhưng vẫn không cấm người ta nói ra nói vào, may mà Lê Nhật Linh không ở đây.
Bây giờ, chuyện may mắn duy nhất của Lâm Quân chính là điều này, nếu như Lê Nhật Linh ở đây, không biết sẽ bị đả kích lớn thế nào.
Mà James nhìn thấy Lâm Quân trên tỉ vi, không ngừng võ tay.
“Dùng thế lực để che đậy sự bẩn thỉu, đúng là vẫn non quá, tôi sống không ổn, các người cũng không thể sống ổn!”