Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1287



Chương 1287

“Người đối diện hãy thả con tin ra! Các người đã cấu thành tội bắt cóc!” Cảnh sát nọ hét vào phía đối diện, nhưng nào có ai nghe.

“Các người tránh ra, để tôi rời khỏi đây, tôi sẽ thả cô ta ra!” Người đàn ông nọ hung dữ.

“Được thôi, anh đi lên phía trước, chúng tôi đảm bảo sẽ không uy hiếp gì tới anh!”

Người nọ thử đi mấy bước, vẫn chưa kịp vui mừng thì đã bị đã bị một tay bắn tỉa bắn vào tay chân, đau đớn quỳ xuống, Lâm Ảnh liền nhanh chóng tháo chạy tới bên cạnh Lâm Quân”

Lâm Quân vừa tháo dây thừng trên người cô ta và vải ở miệng cô ta ra, cô ra đã khóc oà lên.

Khuôn mặt khá giống với Lê Nhật Linh đó khiến anh không hiểu sao cũng hơi đau lòng.

“Đừng khóc nữa, không sao ” Lâm Quân móc khăn giấy ra đưa cho cô ta, cố gắng không nhìn khuôn mặt đó, để liên tưởng ra Lê Nhật Linh.

Cô ta không phải Lê Nhật Linh, có giống thế nào đi nữa thì cũng không phải Lê Nhật Linh.

“Cô Lâm, cô vẫn ổn chứ? Mong cô phối hợp với chúng tôi khai khẩu cung” Một cảnh sát đi tới, hỏi han Lâm Ảnh.

Lâm Ảnh khit mũi, sợ hãi vô cùng, run rẩy trốn sau lưng Lâm Quân, dưới ánh mắt cổ vũ của Lâm Quân, cô ta gật đầu với cảnh sát.

“Ông James, không kịp nữa rồi, Lâm Ảnh đã được cảnh sát cứu ra ngoài rồi” Xe của James đến gần toà nhà, nơi nào cũng có cảnh sát, sau khi phái người điều tra thì quay lại báo cáo.

Sắc mặt của James lạnh đi: “Nghĩ cách khử Lâm Ảnh đi”

“E mà không còn cơ hội rồi, Lâm Ảnh đã được Lâm Ảnh bảo vệ, đưa tới cục cảnh sát, vả lại, ông James, tôi còn nhìn thấy một người quen…”

“Ai?”

“tâm Quân!”

“Cái gì? Cậu ta tới nước Mỹ rồi sao?”

“Vâng, thưa anh!”

Tay James nắm chặt thành nắm đấm.

“Robert!”

“Ông còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?” Robert ngồi trong phòng làm việc, nghiến răng nhận điện thoại của Lê Vân Hàng, nếu không phải vì Lê Vân Hàng, chắc là ông ta sẽ không rơi vào hoàn cảnh hiện tại, mà là tổng giám đốc oai phong của LXI “Ông liên lạc với James chưa?” Lê Vân Hàng ngồi đối diện Hà Dĩ Phong, nhìn gương mặt tươi cười của Hà Dĩ Phong, hỏi Robert.

“Vậy thì sao?” Robert vẫn cứng miệng, vừa ngạc nhiên vừa trầm mặt xuống, dù bản thân anh ta như chó mất nhà thì cũng không thể để người khác chê cười mình.

“James nói là sẽ giúp ông không? E là định để ông tự sinh tự diệt Lê Vân Hàng, ông không cần phải tới cười nhạo tôi đâu.”

“Không không không, sao tôi lại cười nhạo ông được? Tôi muốn giúp ông mà”

“Giúp tôi? Đừng giả vờ nữa!” Robert khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, ông ta thành ra thế này đều tại Lê Vân Hàng cả!

“Người tôi muốn đối đầu vẫn luôn chỉ có James, là tự ông tin tưởng ông ta, làm chó của ông ta, bây giờ .James đã bỏ rơi ông, nếu ông muốn bảo vệ bản thân, trừ tin tôi thì không còn cách nào khác, còn ông lựa chọn thế nào thì tôi không ép” Lê Vân Hàng bình thản nói, ngắt luôn điện thoại.

Để mặc mình Robert trầm tư và bối rối, Lê Vân Hàng không phải muốn giúp ông ta thật, ông ta biết, nhưng giống như Lê Vân Hàng nói, bây giờ ông ta không có cách nào khác.

Ông ta cũng không muốn rơi vào cảnh chó mất nhà.

Robert hít sâu một hơi, gọi lại cho Lê Vân Hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.