Chương 1308
Nhắc tới Lê Nhật Linh, Lâm Quân tức giận ngẩng đầu uống cạn chén rượu, chiếc cốc đặt lên bàn kêu “cộp” một tiếng.
“Lâm Quân, cậu thay đổi rồi, bây giờ trong mắt cậu toàn là thù hận”
Hà Dĩ Phong cầm chén rượu, nhìn Lâm Quân chăm chăm, cảm xúc.
đan xen lẫn lộn, không biết nên nói thế nào, anh ta luôn giúp anh, nhưng cũng không muốn nhìn anh chìm đắm trong thù hận mãi.
“Có thể là thế! Không có Nhật Linh, cuộc sống của tôi nào có ý nghĩa gì!”
Từ khi Lê Nhật Linh rơi xuống vực tới nay, Lâm Quân lần đầu tiên nói với Hà Dĩ Phong bảng giọng đau đớn thế, khoé miệng anh nhếch lên, nhưng người hiểu thì đều biết, nụ cười đó thực sự rất đau khổ.
“Lâm Quân, nếu như Nhật Linh ở đây, cô ấy không muốn nhìn thấy cậu thế này, cậu đang giày vò bản thân”
“Nhưng cô ấy không ở đây, có thể sẽ không về nữa!”
Lâm Quân vò tóc, cảm xúc dồn nén quá lâu như đang muốn nổ tung ra, vành mắt ươn ướt, đỏ bừng lên khiến người ta đau lòng, anh tin Nhật Linh còn sống hơn bất cứ ai, nhưng cũng hoài nghỉ cô có còn sống không hơn bất cứ ai, nỗi đau này không ai có thể cảm nhận được.
“Lâm Quân!”
Hà Dĩ Phong lo lắng nhìn anh, trách bản thân ban nãy lắm mồm.
“Không sao, uống rượu đi”
Lâm Quân đột nhiên ngẩng đầu, cuối cùng cũng kìm nén cảm xúc chết tiệt này lại, nở nụ cười khổ, bây giờ nghĩ nhiều thế cũng vô ích, Nhật Linh sống không thấy người chết không thấy xác mà anh lại không làm gì được.
Anh rót đầy rượu cụng li với Hà Dĩ Phong, sau đó lại tự mình uống hết, một chén, hai chén, Hà Dĩ Phong cũng không ngăn cản, cũng biết với tính cách của anh, ngăn không nổi, mãi đến khi anh uống say hẳn.
“Cha ơi! Uống chút trà nóng đi”
Hạ Linh bưng một chén trà nóng đưa tới trước mặt Lê Vân Hàng, sau đó đứng sau lưng ông nhìn ông viết chữ.
Từ khi Lê Vân Hàng rời khỏi LX, ngày ngày uống trà luyện chữ, nhàn nhã vô cùng, Hạ Linh vẫn luôn lo lắng cứ thế này mãi, ông sẽ buồn bực quá mà sinh bệnh.
“Được, chốc nữa cha uống”
Lê Vân Hàng không ngẩng đầu, chỉ lo việc viết chữ của mình.
“Cha, cha đọc báo sáng chưa?”
Hạ Linh thăm dò, cây bút trong tay Lê Vân Hàng ngưng lại một chút, trong mắt có một thứ cảm xúc không dễ nhìn ra.
Sau đó, ông lắc đầu nói tiếp: “Chưa, sao thế?”
Hạ Linh nghi ngờ nhìn ông một cái, ngày nào cha cô cũng đọc báo.
sáng, hôm nay sao chưa xem được, có vẻ trong lòng ông ít nhiều cũng thấy bưồn.
“LX chính thức tuyên bố phá sản rồi!”
Hạ Linh lo sợ nhìn Lê Vân Hàng một cái, sợ ông không chịu nổi.
“Ồ, phá sản thì tốt, họ có thế đền ít hơn chút”
Lê Vân Hàng gật đầu, để cây bút lông trong tay xuống, đặt tay trên bàn không biết đang suy nghĩ gì mà ngẩn người ra.
Thực ra mới sáng sớm ông đã biết tin này rồi, nên mới ngồi viết thư pháp để làm dịu sự buồn bực của mình, tuy răng ông đã từ bỏ những thứ này, nhưng khi nhìn dòng chữ trên tờ báo vẫn thấy hơi khó chịu, buồn bã.
“Cha, cha không sao thật chứ?”
Hạ Linh vội đi lên đỡ Lê Vân Hàng, sợ ông bực bội mà phát bệnh tim.