Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1312



Chương 1312

“Nhưng lâu lắm rồi mẹ không nói chuyện với Hạ Ly!”

Hạ Ly chu môi, rõ ràng đã không buồn như ban nãy nữa, dường như nghĩ gì đó, lại nói: “Vậy con nói chuyện với cha, có được không?”

“Chuyện này hả?”

Lâm Quân ở đầu dây bên kia không nói lời nào, ông Lâm biết bây giờ anh đang rất buồn, cho nên hơi do dự.

“Để Hạ Ly cầm điện thoại đi, con cũng…nhớ chúng lắm”

Đầu dây bên kia, giọng của Lâm Quân trâm thấp truyền tới, nhưng không biết nên đối diện với mấy đứa bé thế nào, thêm việc gần đây bận quá, khiến anh ít gọi điện cho chúng hơn.

“Được được được!”

Ông Lâm thở phào, cười hi hi đưa điện thoại cho Hạ Ly.

Hạ Ly vui mừng hai tay đón lấy điện thoại để lên gần tai.

“Chat”

“Hạ Ly!”

Lâm Quân điều chỉnh cảm xúc một chút, đặt chiếc cốc xuống một cách nhẹ nhàng, trên mặt nở nụ cười hiếm hoi.

“Cha, Hạ Ly nhớ cha quá, cũng nhớ mẹ nữa!”

Hạ Ly quỳ chân lên ghế, năm bò lên bàn, tủi thân nói với đầu dây bên kia.

“Cho nên con mới mè nheo đòi ông bà đó hả?”

Lâm Quân giả vờ tức giận nói.

“Cha, sao cha biết…Hạ Ly nhớ cha mẹ quá, Hạ Ly sai rồi”

Hạ Ly mím môi xin lỗi, trái tim Lâm Quân lại nhói lên.

“Chiêu trò của con bé tinh nghịch là con ấy, cha đều biết đó, Hạ Ly con phải ngoan biết không? Cha mẹ bận lắm, đợi khi cha mẹ hết bận thì sẽ về thăm Hạ Ly, đợi tới lúc đó, mẹ biết con không nghe lời thì sẽ không vui đó nhé.”

Ngữ khí của Lâm Quân dịu đi, dạo này chắc chỉ có nói chuyện với trẻ con mới tốt tính được thế.

“Con biết rồi, cha, Hạ Ly nghe lời, cha đừng nói cho mẹ, Hạ Ly không muốn mẹ không vuil”

“Được, vậy cha sẽ không nói cho mẹ con, nhưng con cũng phải đồng ý với cha là không được mè nheo nữa”

“Vâng”

Hạ Ly nghiêm túc gật đầu.

“Chốc nữa cha phải họp, không nói chuyện với con được nữa, nói với hai anh con phải nghe lời ông bà, cha và mẹ sẽ về nhanh thôi, được không?” Lâm Quân nói, trong lòng phiền muộn.

Nhưng Hạ Ly đầu dây bên kia rõ ràng là đã nhận được sự an ủi to lớn, gật đầu, âm thanh cũng nhanh lên: “Vâng, cha, tạm biệt, yêu cha nhiều, cha nhất định phải về sớm đó: “Được, tạm biệt Hạ Ly!”

“Tút tút tút..”

Đầu bên kia truyền tới những tiếng tút tút, bỗng chốc lòng Lâm Quân như có trăm mối tơ vò.

Anh nhìn những toà nhà và bầu trời u ám ngoài cửa sổ, bỗng chốc thấy phiền muộn bất an.

“Đùng đùng đùng.”

Tiếng gõ cửa từ tốn vang lên, Lâm Quân nhìn cửa một cái, không thèm để ý.

“Này, tôi bảo nhé! Cậu im lặng bên trong, cũng không mở cửa, như thế rất bất lịch sự, lại lãng phí phong độ đàn ông của tôi!”

Hà Dĩ Phong mất kiên nhãn, lập tức đẩy cửa đi tới bên cạnh Lâm Quân, sau đó oán trách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.