Chương 1357
Lâm Quân hất tay lên rồi đi về phía phòng giải phẫu.
Bà Lê và Lê Đức Dương thở hổn hển, như vừa mới bước từ địa ngục ra Vậy.
“Sinh rồi, là một bé trai”
Câu nói này của bác sĩ khiến cho mọi người thở phào một hơi.
Nhưng chưa kịp vui vẻ thì lại nghe bác sĩ nói.
“Nhưng bây giờ người bệnh đã mất rất nhiều máu, đã bị choáng cần truyền máu gấp, nhưng máu RH+ quá hiếm, kho máu của bệnh viện cũng không đủ.”
Mọi người nghe thế thì lại iu xìu, cũng may là có chuẩn bị trước, ai ai cũng nhìn về phía Lê Vân Hàng.
“Tôi đi rút máu đây!”
Lê Vân Hành cũng gật gật đầu, ông đã đứng đây từ lâu rồi, vừa nghe bác sĩ nói thế là đã vén tay áo lên rồi đi vào với bác sĩ.
“Vâng.”
Lâm Quân gật gật đầu rồi vỗ vào vai của Hà Dĩ Phong.
“Tốt quá rồi, chỉ cần có máu RH+ thì người bệnh sẽ khỏe thôi.”
Bác sĩ thở ra một cách nhẹ nhõm.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Mẹ Hà nắm tay cha Hà rồi nói với vẻ kích động.
Bây giờ Hà Dĩ Phong mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta nở một nụ cười rồi lau đi mồ hôi trên trán.
“Được đấy nhỉ, như nguyện có một đứa con trai rồi”
Mọi người nhìn thấy Hà Dĩ Phong cười thì cũng vui vẻ hẳn lên.
Mà Hà Dĩ Phong cũng quay người nhìn về phía người nhà họ Lê vẫn còn đứng đó chưa đi.
Anh ta đi từng bước tới bọn họ, bà Lê nhìn thoáng qua Lê Đức Dương rồi lại nhìn về phía Hà Dĩ Phong, bà ta cũng không biết là Hà Dĩ Phong muốn làm gì.
“Anh muốn làm gì, lại muốn đánh người à? Dù gì Hà Dĩ Phong anh cũng là chủ tịch của một tập đoàn lớn, ban ngày ban mặt mà ra tay đánh người như thế thì không tốt cho hình tượng của tập đoàn đâu!”
Lê Đức Dương chỉ vào Hà Dĩ Phong rồi nói với vẻ sợ hãi, dù thế nhưng anh ta cũng cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình.
“Tôi sợ rằng đánh các người sẽ làm bẩn tay tôi.”
Hà Dĩ Phong cười một cái rồi nói tiếp.
“Các người luôn miệng bảo mình là người thân của Lê Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt là máu RH+ hiếm, ba người…!
Hà Dĩ Phong đi qua đó rồi chỉ vào bà Lê, ông Lê và Lê Đức Dương nói tiếp.
“Ai là máu RH+? Bây giờ Lê Minh Nguyệt cần truyền máu, chỉ một mình bác Lê thì sợ không đủ, chỉ cần một trong ba người các người có.
nhóm máu đúng với nhóm máu của Minh Nguyệt thì tôi sẽ cho các người tiền, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu.”
Hà Dĩ Phong nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng, anh ôm một thái độ châm chọc nhìn về phía ba người.
Anh vừa nói xong thì ba người nhà họ Lê đều nghẹn họng.
“Sao thế? Không phải vừa nấy luôn miệng nói muốn thăm Lê Minh Nguyệt, nói mình là người thân của cô ấy à? Bây giờ không muốn truyền máu cho cô ấy ư? Đây là thái độ của một người thân nên có à?”
Nụ cười của Hà Dĩ Phong lại càng thêm tươi tắn, anh ta nhìn về phía Lê Đức Dương, ánh mắt của anh ta như nhìn về một con sâu cái kiến.