Chương 1362
“Cũng đúng, bà già này cãi nhau ảnh hưởng tới Minh Nguyệt rồi đó, còn chưa chịu đứng đậy đi về theo tôi à”
Cha Hà vừa nói vừa đi kéo lấy cánh tay của mẹ Hà, mặc dù bà ấy đi theo nhưng ngoài miệng vẫn cố nói.
“Rõ ràng là ông tranh cãi trước nhé? Còn nữa, ông nói ai là bà già hả?”
Hà Dĩ Phong nhìn theo bóng lưng hai người, tiếng cãi nhau dần dân nhỏ lại thì anh ta cũng cười cười, thầm thở dài một hơi.
Hà Dĩ Phong nhìn gương mặt mệt mỏi của Lê Minh Nguyệt, anh ta dùng tay vuốt ve một chút, trong đầu chợt lóe lên những lời ông Lê nói.
Có thể mọi chuyện đều là trùng hợp hay không?
Hà Dĩ Phong cúi người xuống rồi gỡ một sợi tóc của Lê Minh Nguyệt từ trên bộ quần áo người bệnh của cô xuống. Anh ta nhìn thoáng qua dòng máu đang được truyền vào tĩnh mạch của cô ấy, cuối cùng vẫn quyết định thử một lần. Lỡ đâu trên thế giới này đúng thật là có chuyện trùng hợp như vậy thì sao? Duyên phận là một thứ vô cùng kỳ diệu.
“Khụ khụ!”
Buổi tối, cuối cùng Lê Minh Nguyệt đã tỉnh lại, lúc đầu thì Hà Dĩ Phong dựa vào bên giường ngủ thiếp đi, nhưng khi nghe thấy tiếng sột soạt thì tự động tỉnh lại.
“Sao thế? Vẫn còn đau lắm đúng không?”
Hà Dĩ Phong thấy Lê Minh Nguyệt tỉnh lại thì vội vàng đứng lên rót cho cô ấy một ly nước.
Khóe môi của Lê Minh Nguyệt có hơi khô, nứt ra, cô ấy cũng hơi khát nên uống hết một ly nước đầy.
Cô ấy uống xong một chén nước, nhìn Hà Dĩ Phong với vẻ vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Bởi vì cô ấy không được khỏe nên chỉ có thể sinh mộ, bây giờ bụng đang được bọc bằng băng gạc nhưng vẫn không thể che được những cơn đau ập tới.
Khi nghe thấy tiếng khóc của con mình thì Lê Minh Nguyệt đã nở nụ cười rồi trực tiếp chìm vào hôn mê, giường như đi một vòng cửa chết vậy. Lê Minh Nguyệt còn nghĩ rằng là mình đã chết rồi, không ngờ rằng bây giờ mình còn có thể nhìn thấy Hà Dĩ Phong.
Hà Dĩ Phong thấy Lê Minh Nguyệt không nói câu nào thì vội vàng sờ lên trán cô ấy, anh ta cho rằng Lê Minh Nguyệt phát sốt.
“Em không sao mài”
Lê Minh Nguyệt cầm lấy tay Hà Dĩ Phong, rồi nhìn chằm chằm vào.
anh ta, cứ như muốn nhìn sâu vào tận trong trái tim của anh ta vậy. Cuối cùng còn khóc lên.
“Thật sự là anh ư? Em không có nằm mơ đấy chứ?”
“Là anh! Là Hà Dĩ Phong đây, là Hà Dĩ Phong yêu em nhất, là chồng của em”
Hà Dĩ Phong biết Lê Minh Nguyệt vẫn còn sợ nên cũng muốn tới ôm cô ấy, lại sợ chạm phải vết thương của cô nên anh ta chỉ có thể nhẹ nhàng khoác vai Lê Minh Nguyệt, vỗ về tỏ vẻ an ủi.
“Em cho rằng em đã chết!”
Lê Minh Nguyệt chu môi, nước mắt cứ trực chờ trào ra ngoài.
“Đừng khóc đừng khóc, bây giờ em khóc là sau này sẽ có bệnh mắt đấy. Hơn nữa có anh ở đây thì sao mà em chết được chứ. Em không biết em giỏi tới cỡ nào đây, em làm mẹ rồi, anh cũng đã làm cha, chúng ta có một đứa con trai, một thằng nhóc mập mạp nặng hai cân bảy”
Những gì mà Hà Dĩ Phong khiến cho Lê Minh Nguyệt bình tĩnh lại, cô ấy nhìn chăm chằm vào anh ta.
“Đúng rồi, vậy con của chúng ta đâu?”
“Thằng bé đang nằm trong lồng quan sát ở phòng sơ sinh. Vẫn phải năm thêm mấy ngày nữa”
Hà Dĩ Phong cúi đầu dịu dàng lau đi nước mắt của Lê Minh Nguyệt.
“Em có thể đi xem một chút không?”
Lê Minh Nguyệt nhìn chăm chằm Hà Dĩ Phong, trong ánh mắt của cô ấy tràn ngập sự chờ mong, rõ ràng là đã chờ không kịp nữa rồi.