Chương 1363
“Bây giờ không được.”
“Vì sao?”
“Bây giờ tình trạng sức khỏe của em vẫn chưa được tốt lắm, em vừa phẩu xong, vẫn chưa thể xuống giường được, sẽ ảnh hưởng không tốt tới vết mổ.”
Mặc dù Hà Dĩ Phong hiểu rằng Lê Minh Nguyệt rất muốn nhìn thấy con của mình, nhưng anh ta vẫn phải cân nhắc tới sức khỏe của cô ấy, nên chỉ có thể dẫn lòng từ chối.
“Nhưng mà… em thật sự muốn nhìn thăng bé.”
Người ta nói phụ nữ có thai và vừa sinh xong đều rất dễ buồn. Lê Minh Nguyệt vừa bình tĩnh lại nhưng bây giờ đã có chút kích động, đôi mắt của cô ấy hồng lên, như muốn khóc, khiến cho Hà Dĩ Phong nhìn mà đau lòng.
“Được rồi được rồi, chỉ xem một chút thôi nhé?”
“Vâng!”
Lê Minh Nguyệt gật nhẹ đầu.
Vì không muốn để cho vết thương của Lê Minh Nguyệt chịu áp lực nên Hà Dĩ Phong đã tìm một cái xe lăn tới. Anh ta dìu Lê Minh Nguyệt ngồi lên trên rồi đẩy cô ấy tới phòng sơ sinh.
“Thật ra em có thể tự đi được, không cần phải ngồi xe lăn!”
Đây là lần đầu tiên Lê Minh Nguyệt ngồi xe lăn, cô ấy cảm giác.
những người khác đang nhìn mình, vô cùng khó chịu. Mặc dù bụng Lê Minh Nguyệt rất đau nhưng cũng không phải là khó thể chịu đựng.
“Em muốn đi thăm con thì phải nghe lời anh”
Hà Dĩ Phong nhíu mày, Lê Minh Nguyệt thấy vậy thì chu môi, nhưng cô ấy vừa nghĩ tới mình sắp có thể thấy con của mình thì lại vui vẻ trở lại.
“Hà Dĩ Phong!”
“Sao thế?”
“Anh nói xem nên đặt tên cho con là gì mới hay nhỉ?”
Lê Minh Nguyệt dùng ngón tay sờ lên cửa kính, dường như cô ấy có thể sờ được làn da của con trai mình vậy.
“Em nghĩ ra được tên gì chưa?”
“Hà Minh Dương!”
Lê Minh Nguyệt nhìn con trai mình một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Hà Dĩ Phong.
“Em hi vọng con trai chúng ta có thể hướng về mặt trời, cả đời trong sạch ấm áp”
Ánh mắt của Lê Minh Nguyệt vừa chăm chú vừa kiên định.
“Được, vậy thì gọi thăng bé là Hà Minh Dương đi.”
Hà Dĩ Phong cũng gật nhẹ đầu, anh ta nhìn đứa bé đang nằm trong kia rồi nhẹ nhàng gõ lên cửa kính một cái, dường như làm thế thì thằng bé có thể nghe thấy vậy.
“Con trai à, con nghe thấy chưa? Tên của con là Minh Dương đó!”
Lê Minh Nguyệt thấy Hà Dĩ Phong đang lan tỏa tình thương của cha như thế thì không kiềm chế được mà nhéo mặt anh.
“Em dám nhéo anh à?”
Hà Dĩ Phong giả vờ trả đũa, Lê Minh Nguyệt còn chưa kịp làm gì thì đã có một nụ hôn rơi vào trán cô ấy.
Lê Minh Nguyệt nhìn chăm chằm Hà Dĩ Phong, trong mắt cũng chỉ có anh.
“Có em thật là hạnh phúc.”
Lại có thêm một nụ hôn được đặt lên trán Lê Minh Nguyệt.
Cô ấy đã rất lâu rồi mới nghe Hà Dĩ Phong nói những lời ngọt ngào này. Lê Minh Nguyệt có chút ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, đưa mắt nhìn về phía con trai, trên mặt toàn là nụ cười.