Chương 1381
Lâm Quân cầm áo khoác rồi chạy thẳng ra ngoài.
“Cha!”
“Lâm Quân!”
Đẳng sau vang lên những tiếng gọi, kèm theo đó là ánh mắt mừng rỡ và lo lắng. Lâm Quân có thể nghe thấy nhưng không thể nhìn thấy, anh chỉ biết là bây giờ mình muốn đi gặp Lê Nhật Linh.
Năm năm rồi, ròng rã năm năm trời!
Lê Nhật Linh, em có còn sống không?
Lâm Quân siết lấy vô lăng, anh không kiềm chế được mà lại giãm chân ga.
Căn cứ theo thông tin mà người đàn ông kia cung cấp nên Lâm Quân tìm được nhà của người đàn ông đó, là một cánh cửa nhỏ màu đỏ trong hẻm.
Lâm Quân gõ cửa, một người đàn ông ăn mặt mộc mạc nhưng thoải mái bước tới mở cửa.
“Cậu chính là cậu Lâm à?” Người đàn ông kia nhìn Lâm Quân một cái, người thường xuyên xuất hiện trên báo chí nay lại đứng trước mặt mình.
“Đúng thết”
“Mau vào đi!”
“Không cần đâu, tôi chỉ muốn tìm thấy cô ấy càng sớm càng tốt. Chỉ cần anh có thể tìm thấy cô ấy thì anh muốn gì tôi cũng sẽ cho anh!”
Lâm Quân không muốn trò chuyện quá nhiều, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Thù lao là một chuyện, có thể nhìn ra cậu là người tốt thì tôi yên tâm rồi”
Người đàn ông kia nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Lâm Quân thì cũng đã buông lỏng cảnh giác. Anh ta quay người đóng cửa rồi dân Lâm Quân đi sâu vào ngõ nhỏ.
Hai người đi khoảng một trăm mét thì dừng lại, người đàn ông đó chỉ vào cửa sắt và nói.
“Chính là ở đây”
Lâm Quân quay người nhìn mọi thứ nơi đây, vết han gỉ trên cửa sắt khiến cho người nhìn biết tuổi của căn phòng này. Xuyên qua cánh cửa sắt lờ mờ có thể thấy được bộ dáng trong. Một gốc cây hòe cao lớn nằm bên tường nhà, che phủ cả căn nhà nhỏ. Bên trong trồng một chút cây cỏ, có một cái phơi đồ đơn giản từ gậy trúc và dây thừng.
Nhật Linh, em thật sự ở đây sao? Lâm Quân không kiềm chế nổi, anh kích động tới nỗi muốn khóc. Nhưng mà bây giờ vẫn có người ngoài ở đây, Lâm Quân không thể không nén lại tâm trạng của mình. Anh hít một hơi sâu để cho mình bình tĩnh lại.
“Cậu làm gì thế?”
Người đàn ông kia thấy Lâm Quân gõ cửa thì ngăn anh lại.
“Sao vậy?”
“Giờ này cô ấy cũng chẳng có nhà đâu, bình thường lúc tôi tan làm thì sẽ thấy cô ấy đi ngang qua nhà tôi. Hôm nay tôi được nghỉ nên mới ở nhà.
“Cô ấy đi làm ở đâu vậy? Mấy giờ tan việc?”
“Làm việc ở đâu thì tôi không biết. Chỉ biết là cô ấy tan làm khoảng †ầm năm giờ rưỡi, về đến đây tầm sáu giờ!”
“Cô ấy chuyển tới đây lâu chưa?”
“Đại khái là tâm năm ngoái, mùa thu, tôi cũng không rõ lắm nữa. Bởi vì khi cô ấy mới tới thì cũng không thích giao lưu với hàng xóm. Cho nên tôi cũng chỉ là vô tình nhìn thấy cô ấy rồi mới biết căn nhà này có người ở. Ấn tượng của tôi đối với cô ấy khá là sâu sắc” Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Đúng rồi, cậu là gì của cô ấy? Dường như anh rất quan tâm tới cô ấy nhỉ”
“Tôi là chồng cô ấy” Lâm Quân cười cười rồi gật đầu với người đàn ông kia.