Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1398



Chương 1398

“Không phải cô cũng có chuyện muốn chia sẽ với tôi à? Cô nói trước đi.”

“Tôi nói cậu cũng đừng cười tôi nhé.”

“Cam đoan không cười.”

Lam Tịch giơ tay làm dấu thề thốt.

“Haiz, đúng là đứa trẻ nhỏ.”

Lê Nhật Linh gật đầu cảm thán “Nào có, cô mau nói đi”

“Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là hôm qua ở trên đường về có mấy đứa trẻ vây quanh gọi tôi là mẹ. Cậu biết không, lúc đó tôi rất hoang mang, may mà tôi chạy nhanh!

“Kết quả sao cậu biết không, vất vả lắm tôi mới thoát khỏi đám nhỏ, trốn vào trong ngõ, vậy mà lại đụng phải mộ người đàn ông, nhìn dáng vẻ cũng được, còn nói tôi là vợ của anh tai”

Mí mắt của Lam Tịch giật giật, thì sao Lâm Quân tới tìm mình là vì đã gặp được Ly Mạch trước rồi “Vậy sau đó thì sao, anh ta không có làm gì cô chứ?”

Anh ta lo lắng hỏi.

“Tôi không sao, có điều tự dưng vừa trở thành mẹ, vừa trở thành vợ nên khiến tôi có hơi kinh hãi.”

“Cô có ấn tượng gì với người đàn ông đó không? Có cảm giác gì không?”

“Nói thật hay nói dối “Nói thật!”

“Tôi cảm thấy mặc dù anh ta có hơi liều lĩnh và lỗ mãng một chút, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết. Cậu nói xem liệu anh ta có phải người nhà của tôi không?”

“Không phải! Nhất định không phải.

Nghe cô nói vậy, Lam Tịch không vui phản bác.

“Cậu tức cái gì, đúng rồi, không phải cậu vừa nói có việc muốn nói với tôi sao?”

“Tôi muốn nói là cô ở chỗ ngõ nhỏ đó không an toàn, nên sớm dọn nhà đi”

Nói xong, Lam Tịch nổi giận đùng đùng bỏ đi.

“Ăn phải thuốc nổ hả? Không hiểu nổi!” Lê Nhật Linh không nhịn được lườm một cái.

Khoảng thời gian tan làm quý giá cứ như: thế bị lãng phí hơn một nửa, Lê Nhật Linh ủ rũ nhảy trên vỉa hè công viên, có chút chán nản, về sớm quá cũng không phải, hẹn bạn đi đâu giờ này càng không thích hợp.

Sờ cái bụng đang kêu của mình, Lê Nhật Linh nghĩ một lúc, vẫn là đi ăn tối thì hơn, người là sắt cơm là gang, không ăn một bữa sẽ đói đến hoang mang!

Chầm chậm cong khóe môi, không nghĩ đến sự thất thường lúc nấy của Lam Tịch nữa, Lê Nhật Linh đi ra khỏi công viên, đang lúc.

suy nghĩ phải ăn gì, đột nhiên bị một đôi tay to.

lớn cản lại, Lê Nhật Linh vừa ngẩng đầu nhìn lên, có chút bất ngờ: “Sao lại là anh? Sao anh lại đến đây!”

“Em không hi vọng anh đến đây sao?”

Lâm Quân nhướng lông mày, nhìn Lê Nhật Linh ở trước mặt, ánh mắt không tự chủ dịu dàng hơn rất nhiều.

“Không phải không phải” Lê Nhật Linh nhanh chóng lắc đầu, tiếp tục nói: “Ý của em là, sao lại trùng hợp gặp được ở đây”

Ý cười trên mặt Lâm Quân càng sâu: “Không trùng hợp gì cả, nếu như anh nói, là anh cố ý đến đây gặp em thì sao?”

“Hả? Gặp em sao?” Lê Nhật Linh ngơ ngác ngẩng đầu lên, không hiểu ý của Lâm Quân.

“Đúng vậy, anh đến đây không phải là trùng hợp mà là anh cố ý đến gặp em”

“Anh có chuyện gì tìm em sao?” Lê Nhật Linh nghiêng đầu, thắc mắc: “Nhưng sao anh lại tìm được em?”

Chỉ cần có lòng thì tự nhiên sẽ tìm thấy, Lâm Quân nói thầm trong lòng, không nói gì nhiều, gật gật đầu: “Đúng thật là có chút việc”

“Việc gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.