Chương 1420
“Đúng vậy! Bây giờ từ trên xuống công ty đều truyền lan truyền tin này r chúng tôi tin tưởng có lẽ việc này không phải sự thật, với quan hệ của chị Mạch và Lam Tịch, sao Chủ tịch có thể nhẫn tâm đuổi chị cho được.
“Được rồi! Đừng nịnh bợ nữa, đi thôi, nói không chừng tôi thật sự phải cuốn gói về nhà đấy”
Lê Nhật Linh thở dài, đi vòng qua người của trợ lý nhỏ, bỏ lại Hải Lý đứng yên tại chỗ trưng ra dáng vẻ giật mình không thôi.
Chủ tịch đã muốn đuổi việc mình, vậy mình có thể nói gì nữa, trời cao mặc cho chim bay, nếu cô rời Coler thì cô cũng có thể tìm được chỗ khác.
Nghĩ như vậy nên Lê Nhật Linh thở ra một hơi nhẹ nhàng, lộ ra một nụ cười sáng tỏ.
“Cha! Tại sao cha có thể đuổi việc Ly Mạch chứ?
Trong văn phòng vì Lê Nhật Linh mà hai cha con mà nổi giận với nhau.
Khi đi ngang qua văn phòng chủ tịch, Lê Nhật Linh vừa vặn nghe được tên mình nên hơi dừng bước chân lại.
“Cô ta chỉ là một nhân viên nhỏ, cha muốn đuổi việc cô ta thì cứ đuổi việc thôi, làm gì phải có nhiều lý do như vậy chứ?” Lam Mộc mím môi, hiển nhiên là ông không thèm để ý tới lời của con trai mình.
“Cái gì mà nhân viên nhỏ chứ, cô ấy là nhà thiết kế con dẫn từ Thái Lan về, hai năm nay ở Coler những tác phẩm thiết kế của cô ấy cũng khá nổi trội, không phải là cha không nhìn thấy”
“Nhưng cô ta là người mà Lâm Quân coi trọng, cho dù cô ta có xuất sắc thế nào thì chúng ta cũng không dùng nổi” Lam Mộc nhìn con trai của mình, thở dài nói.
Vốn dĩ ông ấy muốn thông qua cách khác để Lê Nhật Linh đi tới JZ, nhưng bên kia Lâm Quân có ý hối thúc mà Lê Nhật Linh lại không đồng ý, hơn nữa con trai mình vẫn luôn che chở cho cô ta ngược lại tình huống ngày một khó xử.
“Lâm Quân, Lâm Quân, lại là Lâm Quân, anh ta có đáng sợ tới vậy sao? Chẳng lẽ cha không giao người của mình cho anh ta thì anh †a có thể trắng trợn tới cướp người sao? Rõ ràng là chính bản thân cha ích kỷ, muốn thông qua cách này để cò kè mặc cả thu hoạch càng nhiều lợi ích từ Lâm Quân mà thôi!”
Lam Tịch càng nói càng kích động, không tiếc xúc phạm cha của mình, mà rõ ràng điều này không khác gì đổ thêm đầu vào lửa giận của Lam Mộc.
Lam Mộc lập tức xụ mặt xuống: “Mặc dù cô ta rất ưu tú, nhưng ở trong công ty chúng ta, cô ta không được xem trọng, chính bản thân con cũng biết rõ điều này mài”
“Cha! Cha nói vậy là có ý gì?”
Lam Tịch hơi chấn động một chút, từ trong ánh mắt của cha mình, hình như anh đã ý thức được điều gì đói “Lam Tịch! Con cũng trưởng thành rồi điều này có ý gì, cũng không cần cha phải nói rõ thì con cũng biết mà!”
Ánh mắt Lam Mộc rất bình tĩnh, ông ấy lấy ra một phần văn kiện từ bàn làm việc ném tới trước mặt Lam Tịch.
Lam Tịch chuyển dời tầm mắt về phía xấp tài liệu kia rồi nhìn về phía cha mình, trong mắt tràn đầy vẻ nghĩ ngờ.
“Cha vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao đường đường là Chủ tịch của một công ty đứng đầu Thành phố A lại cảm thấy hứng thú với một nhân viên nhỏ trong công ty chúng ta như thế? Đúng là không điều tra thì không biết, ngay cả cha cũng phải giật mình về sự thật này”
Trong ánh mắt Lam Mộc lộ ra vẻ tươi cười, nhìn qua con trai của mình, dáng vẻ như đã tính toán từ trước.
“Cha phái người điều tra Ly Mạch sao? Tại sao cha có thể làm như vậy?”
Lam Tịch không thể tin nồi nhìn vào cha của mình, “Con trai à! Con có chắc cô ta vẫn là Ly Mạch mà con biết không? Nhưng nếu cha không điều tra thì con chuẩn bị giấu diếm cha bao lâu nữa đây hả?”
Đột nhiên bị vạch trần làm Lam Tịch nghẹn lời, không còn lời nào để nói.
“Vốn dĩ cô ta không phải là Ly Mạch gì, cô ta tên là Lê Nhật Linh, là vợ của chủ tịch tập đoàn Lâm Thị, cũng là người lập ra Công ty JZ, cha vẫn luôn nói sao cô gái này lại tài hoa xuất sắc như vậy, muốn đề bạt cô ta, con còn có không ít quan hệ với cô ta nhưng lại không nguyện ý chấp thuận điều này, thì ra con đã biết thân phận của cô ta từ sớm, cho nên sợ hãi cô ta bò lên quá cao bị Lâm Quân nhìn thấy! Nếu như vậy thì cô ta sẽ rời khỏi con đúng không?”