Chương 1442
Nhưng giờ phút này cô rất muốn nhớ lại tất cả những chuyện phát sinh với Lâm Quân, cô tò mò quá khứ của mình, tò mò về công ty JZ, cũng tò mò chuyện với người bên trong .JZ, còn có Hà Dĩ Phong, Lê Minh Nguyệt…
Cô biết bọn họ đều là hồi ức rất quan trọng đối với mình, lo chỉ cái khả năng nhớ lại một ít chuyện không tốt gì đó, trong tiềm thức nói với mình, những người này càng quan trọng với cô hơn.
Cô muốn quay về làm chính mình một cách chân chính, mấy năm nay không nhớ lại quá khứ, cũng không nghĩ đến tương lai, cô chịu đủ rí “Được rồi, tôi làm cho côi”
“Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn chứ?”
Lâm Quân vội vàng tiến lên hỏi, lỡ như thôi miên có ảnh hưởng gì, khó mà làm được.
“Thường là sẽ không, ở phương diện này tôi rất có kinh nghiệm, làm sao, ngay cả tôi cũng không tin được?” Korando nhìn Lâm Quân, cười cười.
Lâm Quân hít sâu một hơi, nhìn vào đôi mắt kiên định của Lê Nhật Linh, cuối cùng gật đầu: “Vậy, please”
Trong căn phòng trống trải yên tĩnh có phông màu xám trăng, chỉ có một chiếc.
giường ở giữa, Lâm Quân đang đứng ở một bên, vốn dĩ anh không thể vào được, nhưng anh lại lo lắng Lê Nhật Linh chỉ có một mình.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của anh, Korando không thể không để cho anh đứng ở một bên, có điều yêu cầu phải giữ im lặng tuyệt đối “Bây giờ hãy nhắm mắt lại và hít thở sâu, nằm thẳng ra giữa giường với tư thế thoải mái nhất!”
“Đúng vậy, tưởng tượng cả người của cô đều rất nhẹ, giống như lông chim, thở châm chậm, hít vào!”
“Cảm giác như mình bay lên!”
Sau một trận trấn an, hô hấp của Lê Nhật Linh mới trở nên ổn định.
“Bây giờ hãy nghe khẩu lệnh của tôi, tôi sẽ đếm từ một đến ba, cô phải lâm vào giấc ngủ say”
“Một, hai, ba!”
Một tiếng búng tay vang lên, mày Lê Nhật Linh nhíu lại, tiến vào trạng thái ngủ say.
“Bây giờ cô tưởng tượng mình nhẹ nhàng bay xa, nhìn thấy một đám mây, xuyên qua nó, về đến quá khứ của cô!” Giọng điệu của Korando nhẹ nhàng.
“Nhìn xem, bây giờ cô đang ở đâu, đang làm gì?”
Lê Nhật Linh như mơ một giấc mơ, trong mơ cô đang nhẹ nhàng bay, thấy ngồi xuống trong nhà, có một người đàn ông mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng anh ta mỉm cười lịch sự với mình!
Cô muốn nhìn rõ bộ dáng của cô, dùng sức đi về phía anh ta, không ngờ càng chạy càng xa!
Còn có một ly rượu champagne trước mặt, mình trang điểm lộng lẫy kéo một người cười trong đám người, cô nhìn đến mấy đứa nhỏ, một cô bé thịt nộn nộn, hình ảnh lại chuyển cô thấy mình bị nhốt trong phòng : Ờ đánh, chích thuốc, cô còn nhìn tỉ chế ngồi trong xe bị người ta tông vào đuôi xe, còn có vịnh phao bơi thiếu chút nữa chết chìm!
Chỉ là trước đây đều có một bàn tay to dày rộng xuất hiện, kéo cô thoát khỏi nguy hiểm.
Cuối cùng, hình ảnh lại chuyển đến cảnh cô vì thoát khỏi một chiếc xe đụng vào mà rớt xuống vách núi, cặp bàn tay to kia không có xuất hiện đúng lúc, mà đột nhiên cô cũng bừng tỉnh.
“Không!”
Cô mở to mắt, cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, trên trán chảy ra mồ hôi.
“Em tỉnh rồi?”
Theo sự chỉ dẫn của giọng nói, đầu tiên cô nhìn thấy bàn tay của Lâm Quân đang kéo mình thật chặt, sau đó dọc theo cánh tay mà nhìn lên, trong mắt cô hiện ra khuôn mặt trong trẻo của Lâm Quân, anh giống như mình, đầu đầy một hôi!
Dựa vào ngực nhau mà thở hổn hển
“Vừa nãy anh làm em sợ muốn chết. Hu hu!” Đột nhiên Lê Nhật Linh lôi kéo cánh tay Lâm Quân gào khóc ấm ức giống như một đứa bé.