Chương 164: Đều tại tôi không tốt
“Lâm Quân, anh đi ra!”
“Được.” Anh khẽ hôn lên môi cô, nhưng hành động đó không có nghĩa là anh sẽ rút ra.
Lê Nhật Linh cắn môi thật sâu, tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của anh: “Nói dối, tên lừa đảo nhà anh.”
Lâm Quân hôn lên khuôn mặt tràn đầy sự hận thù của cô: “Xin lỗi em, là tại tôi không tốt.”
Nhưng anh không hối hận.
Nếu có thể, anh hy vọng cô có thể mang thai con của anh.
Bằng cách này, mối quan hệ giữa hai người họ cũng có thể được xoa dịu.
Con cái chính là sợi dây gắn kết giữa bố và mẹ.
Lâm Quân không bao giờ là loại người sẽ đối xử tệ bạc với người của mình, anh dịu dàng ôm cô vào ngực, không thể kiểm chế bản thân.
Lăn lộn với Lê Nhật Linh đến tận khuya, cuối cùng cũng kết thúc “trận chiến” không thuốc súng này.
Mỗi một lần anh đều phóng thích vào thật sâu trong cơ thể cô, Lê Nhật Linh bị anh lăn qua lăn lại đến mệt lử, thậm chí chẳng còn sức mà mắng anh.
Nhưng sau khi làm xong những việc này, trông anh lại càng tràn đầy năng lượng.
Lâm Quân lau mồ hôi trên ấn đường cô, quấn chăn bông cho cô rồi hôn lên môi: “Đói không?”
“Đói.”
Giọng cô khàn khàn.
“Để anh sai người đi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ.”
Cô ngầm đồng ý.
Nhìn anh mặc áo ngủ đi ra ngoài, cô gọi anh lại: “Lâm Quân, tôi cần thuốc tránh thai.”
Lưng anh chợt cứng lại, anh không trả lời.
Lê Nhật Linh dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy, xuống giường đi vào phòng tắm rửa sạch người, trên người loang lổ những vết tích của anh, không tài nào lau hay rửa sạch được. Thứ anh để lại tận sâu trong người cô càng không có cách nào dọn sạch.
Cô chọn cách từ bỏ, chỉ rửa sơ qua người sau đó mặc lại đồ lót và khoác áo choàng tắm bước ra ngoài.
Lâm Quân đang đứng ở cửa, ngay khi cô vừa đẩy cửa bước ra thì va vào ngực cô.
Cánh tay rộng lớn của anh dang ra ôm cô vào.
lòng: “Đi ăn cơm tối thôi.”
Cô không nhúc nhích, đưa tay về phía anh: *Thuốc tránh thai đâu?”
“Lần sau sẽ không vậy nữa, anh đảm bảo.” Miệng anh nói vậy, nhưng lại không có ý gì là đi chuẩn bị thuốc cho cô.
“Lần sau rồi nói, vậy trước tiên hãy đưa thuốc tránh thai cho tôi.”
Anh cọ cọ cằm vào mái tóc cô: “Muộn lắm rồi. Để cô giúp việc ra ngoài mua thuốc tránh thai giờ này sẽ không an toàn.”
“Anh trở nên nhân đạo như thế từ khi nào vậy?”
Người giúp việc đi ra ngoài mua thuốc là không an toàn, thế lúc ở nhà họ Phạm, tại sao anh lại không nghĩ tới lúc đẩy mình chật vật lên xe rồi làm là đêm khuya chứ?
Ký ức là thứ thật kì diệu, khi bạn nghĩ về những khoảng thời gian tốt đẹp của người mà bạn từng thương, bất kể trước đó đã xảy ra những điều tồi tệ _như thế nào, bạn vẫn luôn chọn cách quên đi và không muốn nhớ lại.
Nhưng một khi bạn đã ghét người đó, thì bất kể anh ta có nói gì hay làm gì, bạn vẫn sẽ nghĩ tới đủ loại hành vi xấu xa của anh ta.
Anh không trả lời mà nhìn cô chằm chằm với vẻ cực kỳ hối hận.
Nhật Linh cũng hiểu rằng Lâm Quân không hề có ý định đưa thuốc tránh thai cho mình.
“Anh không cho tôi uống thuốc tránh thai, lỡ mang thai thì sao?” Nhật Linh lạnh lùng nhìn anh, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ kinh khủng.
Đây không phải là bước trả thù cuối cùng của Lâm Quân chứ?
Anh muốn cô mang thai rồi cuối cùng lại ép cô phải bỏ đứa trẻ.