Chương 286: Lòng còn sợ
hãi Bác sĩ mãi mới xác nhận xong với cô: “Được, vậy cô ngồi yên đừng động đậy nhé.”
Lê Nhật Linh gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Đôi tay bác sĩ xet qua trán cô, băng gạc được tháo ra, bác sĩ nhẹ nhàng thở phào.
Miệng vết thương đã khép lại, cũng đã lên da non, có điều trên trán lại xuất hiện một vết sẹo.
màu hồng nhạt, nhìn còn rất rõ.
Hà Dĩ Phong nhíu mày, hỏi: “Như vậy cũng là không có việc gì sao?”
“Vết sẹo này không đáng ngại, qua một thời gian nữa nó sẽ mờ đi, dần dần không nhìn rõ nữa”
Hà Dĩ Phong gật đầu, lúc này mới yên tâm.
Rời bệnh viện, Hà Dĩ Phong không tiếp tục có tiếp xúc thân thể với cô nữa, hai người ngồi hai bên.
Hà Dĩ Phong vừa khởi động xe, điện thoại liền reo.
Bây giờ nghe điện thoại không tiện, anh ta cũng không nhìn thấy thông báo người gọi tới là ai, nhờ Lê Nhật Linh mở loa ngoài, sau đó đặt ở một bên.
Chỉ với người vô cùng tin tưởng, mới làm thế.
Sự kỳ quái trong lòng Lê Nhật Linh càng mãnh liệt hơn.
Luôn nói phụ nữ dễ hiểu lầm hai việc nhất, anh ta để ý mình, anh ta có thiện cảm với mình.
Lê Nhật Linh cảm thấy bản thân hình như cũng đang bước vào vòng luẩn quẩn này, cứ thấy Hà Dĩ Phong đối xử với cô y như vậy, hình như còn hơi đặc biệt… Nhưng lý do chăm sóc này lại không thể không phù hợp hơn.
Cô chưa kịp nghĩ kỹ, trong điện thoại đã vang lên tiếng nói vội vàng.
“Tổng giám đốc Hà, xảy ra chuyện rồi, Lê Nhã Tuyết làm loạn muốn bà chủ trở về, nếu không sẽ tự sát”
Lê Nhật Linh sửng sốt, Hà Dĩ Phong lúc này muốn nhấc điện thoại nên cũng đã muộn.
Anh ta hơi ngừng lại, mới chậm rãi lên tiếng: “Lần trước không phải cũng nói muốn tự sát hay sao, bây giờ chẳng phải vẫn sống rất tốt đấy ư?”
“Lần này cô ta thật sự đã cắt cổ tay trong phòng tắm, may là phát hiện sớm.”
“Không phải tôi để các người trông coi cô ta, chỉ cho cô ta đi lại trong phòng khách thôi à?”
“Nhưng, nhưng…. Cô Lê muốn đi WC, chúng tôi không thể đi theo được!”
Hà Dĩ Phong hít sâu một hơi: “Từ nay về sau cô ta có đi WC cũng phải đi theo.”
Người bên kia đầu dây nhận được mệnh lệnh, thở phào nhẹ nhõm: “Vâng!”
Hà Dĩ Phong lại nói: “Nếu cô ta muốn về nhà họ Lê thì các cậu cứ đưa cô ta về, sau đó ở nhà họ Lê giám sát.”
“Người phụ nữ kia không muốn trở về, cứ nhất quyết phải ăn vạ ở đây muốn bà chủ trở về, nếu không sẽ khiến bà chủ phải hối hận.” Các nhân viên an ninh cũng cạn lời, gặp kẻ có vấn đề về thần kinh nhiều rồi, nhưng chưa gặp trường hợp nào điên đến mức này: “Đầu óc cô ta không bình thường, năm vị bác sĩ tâm lý được mời tới trong nửa tháng nay đều bị cô ta làm bị thương.”
Lê Nhật Linh nghe xong cuộc đối thoại, cuối cùng cũng lên tiếng: “Để tôi về xem sao…
Hà Dĩ Phong từ chối không hề đắn đo: “Không được, người phụ nữ kia điên rồi”
“Nhưng tốt xấu con bé cũng là em gái tôi, lỡ xảy ra chuyện gì, mẹ tôi cũng không sống nổi”
Sắc mặt Lê Nhật Linh ảm đạm.
Cho tới bây giờ, cô vẫn biết vị trí của mình trong lòng cha mẹ không hề bằng em gái.
Chẳng qua, dù có thể nào, cô vẫn không thể trơ mắt nhìn một mạng người vì sự coi thường của mình mà biến mất: “Hà Dĩ Phong, anh dẫn tôi về đi, để tôi khuyên con bé.”
“Em lo cô ta xảy ra chuyện, thế em có nghĩ cho mình không? Vết sẹo trên đầu em còn chưa lành hẳn đó.’ Lê Nhã Tuyết không khác gì con chó.
điên, gặp người nào cắn người đấy.
“Không sao đâu, lần này tôi đâu có đi một mình, còn có anh mà?” Giọng cô hết sức nhẹ nhàng: “Tôi tin anh”
Trái tim Hà Dĩ Phong bị những lời này đả động, một lúc lâu sau, anh mềm lòng: “Được, tôi dẫn em về, nhưng em phải đứng cạnh tôi, không được ở riêng với cô ta.”
Ngày đó, người phụ nữ kia thậm chí còn muốn cầm mảnh thủy tinh vỡ cắt động mạch cô, đến bây giờ nghĩ lại Hà Dĩ Phong vẫn thấy sợ hãi.