Chương 303: Em vẫn còn có anh
Dịu dàng như Viên Vũ, vậy mà cũng có thể nói ra những lời nói độc ác như vậy, Lê Nhật Linh bị những lời nói của bà làm cho sững sờ, chẳng lẽ cô thực sự đã làm sai?
Thế nhưng, cô chỉ đang bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, cô có lỗi gì chứ?
“Lẽ ra cái đồ con hoang như cô không nên đến thế giới này!” Viên Vũ nói ra những lời cay độc.
Vào lúc đó, bà ta đã mất đi thứ tình cảm thiêng liêng của người mẹ, thay vào đó là bộ quần áo của mụ phù thủy, lời nói giống như đang nguyền rủa cô.
“Điều hối hận nhất trong cuộc đời của tôi chính là không vứt cô vào thùng rác”
‘Viên Vũ hùng hổ đi tới bên cạnh Lê Nhật Linh: “Lê Nhật Linh, từ hôm nay trở đi, cô không phải là con gái của tôi. Tôi biết Lâm Quân đang bảo vệ cô, tôi không thể làm gì cô. Nhưng tôi nói cho cô.
biết, cả cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, cũng sẽ không tha thứ chính mình.”
Sau khi nói xong những lời này, Viên Vũ giống như bị rút cạn hết sức lực, tập tễnh rời đi.
Lê Nhật Linh đuổi theo hai bước, hét lớn: “Mẹ!”
Viên Vũ nghe thấy, nhưng vẫn không dừng lại, thậm chí một chút do dự cũng không có, cứ như vậy mà rời đi.
Lê Nhật Linh mất hết sức lực ngồi xuống, nghĩ đến những lời Viên Vũ vừa nói, trong đầu cô đều là hình ảnh hỗn loạn.
Cô không phải con nhà hợ Lê…
Vậy thì rốt cuộc cô là ai?
Đứa con hoang saø?
Khi Lâm Quân tìm thấy Lê Nhật Linh thì thấy cô đang ngồi trong một góc tường, hai tay ôm đầu gối.
Hốc mắt đỏ hoe, nhưng hai mắt lại khô không khốc không có lấy một giọt nước mắt.
Đầu ngón tay của Lâm Quân nhẹ nhàng xoa má cô rồi mới nhận ra rằng không phải cô không khóc, mà là đã khóc đến cạn kiệt nước mắt từ lâu rồi.
Anh kéo cô từ dưới đất lên rồi ôm cô vào lòng: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Em không có nhà… Lê Nhật Linh ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn anh đầy thất vọng, mờ mịt, có chút lúng túng: “Em không phải là con của cha mẹ em, vậy rốt cuộc em là ai? Nhà của em ở đâu?”
Tại sao cha mẹ ruột của cô không muốn cô?
Cô thực sự là đứa con hoang?
Tại sao Nhã Tuyết có được sự che chở của cha mẹ mà cô lại chỉ có thể là một quân cờ bị bỏ rơi nhiều lần.
Cô cũng muốn giống như Nhã Tuyết được bố mẹ yêu thương, chê chở.
“Có anh, em có anh làm chỗ dựa, vậy không phải là nhà sao?” Lâm Quân nhẹ giọng nói: “Có lẽ là sẽ rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có một đứa nhỏ được sinh ra trong sự đùm bọc, yêu thương”
Lâm Quân dừng lại, quay đầu lại, hôn lên vết sẹo trên trán cô: “Em là ai không quan trọng, en còn có anh”
Lê Nhật Linh vòng tay-ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào trong vai anh cợ cọ: “Vậy anh không được nói dối em, không được lại tính kế em.”
“Được.”
“Càng không được vì danh nghĩa tốt cho em mà âm thầm làm chuyện khác sau lưng em.”
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lóe lên vài tia u tối: “Hiện tại, em vấn không bỏ được nhà họ Lê?”
Ý cô là không muốn anh vì sự việc lần này mà gây áp lực cho nhà họ Lê.
“Dù Sao nhà hợ Lê cũng đã nuôi ñấng em”.
“Nhưng cái giá trị họ nhận được từ em đã vượt xa so với mức phí nuôi dưỡng”.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Có phải anh đã làm gì đó rồi không?”
Nếu không, anh sẽ không nói với giọng kiên quyết.như vậy.
Lâm Quân thành thật gật đầu: “Đúng vậy, lời em nói đã quá muộn. Cách đây không lâu, anh đã ra lệnh rồi. Bây giờ, chỉ e rằng, tất cả khoản tài chính mà nhà họ Lâm đầu tư cho nhà họ Lê bao.
năm qua đều đã rút hết.”
Lê Nhật Linh nhìn sắc mặt của anh, đột nhiên im lặng.