Chương 354: Cút xuống
Dương Tuyết Nhi có một giọng mũi dày đặc sau khi khóc xong, như thể cô ta đã bị người khác bắt nạt một cách quá đáng. Hoàng Ánh nghe vậy thì vội vàng hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì.
Dương Tuyết Nhi nức nở nói: “Chỉ là lúc con đang nấu ăn thì có những người khác đi qua đây.
Họ còn mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, dường như muốn tranh giành vị trí này với con.
Con không muốn như vậy, con vẫn muốn ở bên cạnh dì.”
Vốn dĩ Dương Tuyết Nhi nghĩ rằng chỉ có cô ta là người duy nhất ở đây. Nhưng cô ta không ngờ tới lại có thêm một người đến đây, đây rõ ràng là muốn áp đảo tinh thần cô ta mà.
Bọn họ không thể chọc giận bà Lâm, chỉ có thể chuyển lửa giận sang người cô ta.
Nhất định là như vậy!
Dương Tuyết Nhi cảm thấy mình thật đáng thương, những ngày về sau khẳng định sẽ rất khó khăn. Sau khi nghe xong, Hoàng Ánh cũng cảm thấy tức giận.
“Tuyết Nhi, con cứ ở Phong Linh Đàm vui chơi đi, đừng để bản thân mình cảm thấy không thoải mái. Dì sẽ không để cho-cọn bị oan ức đâu”
Vốn tưởng rằng Lê Nhật Linh đã thực sự chấp nhận cho Dương Tuyết Nhi ở lại nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn là bằng mặt không bằng lòng.
Lê Nhật Linh càng như vậy, bà lại càng muốn để Dương Tuyết Nhi ở lại.
Dương Tuyết Nhi đáng thương cúp điện thoại: “Cảm ơn dì Lâm”
Nhận được sự bảo đảm từ Hoàng Ánh, cô ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lê Minh Nguyệt vô cùng tức giận, bỏ mặc Hà Dĩ Phong đang tự tìm mất mặt mà đuổi theo cô ấy để giảng giải đạo lý. Lê Minh Nguyệt không muốn nhần nhịn, cô ấy đã cãi nhau với Hà Dĩ Phong trước mặt Lê Nhật Linh và Lâm Quân. Không ngờ tới chó ngáp phải ruồi, khi nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của hai kẻ dở hơi Lê Minh Nguyệt cùng Hà Dĩ Phong thì Lê Nhật Linh hơi nở nụ cười.
Thật ra họ không biết, Lê Nhật Linh không hề cảm thấy buồn cười, cô chỉ đang hâm mộ mà thôi. Tất cả dự định ban đầu của Lê Minh Nguyệt đều bị làm xáo trộn bởi sự xuất hiện của thêm một người, Dương Tuyết Nhi.
Dương Tuyết Nhi tự mình nấu bữa trưa, cô ta lấy một số nguyên liệu mà Lê Minh Nguyệt đã mua ra để làm bữa trưa. Sau đó cô ta cẩn thận đi lên lầu, rụt rè gọi Lâm Quân ăn cơm trưa.
Không nghĩ tới Lê Minh Nguyệt lại có thể ngồi trên bàn cùng ăn, chỉ có cô ta là người duy nhất phải tủi thân ăn nốt phần thức ăn còn thừa trong bếp. Dương Tuyết Nhi uất ức lau đi những giọt nước mắt đang tràn mi. Bọn họ đều là người giúp việc, tại sao Lê Minh Nguyệt lại được cậu chủ đối xử tốt như vậy?
Cô ta không cam lòng nhưng khi nghĩ đến lời bảo đảm của Hoàng Ánh với mình rằng bà sẽ không để cô ta phải chịu oan ức thì khi đến bữa tối, cô ta lấy hết can đảm và ngồi vào bàn ăn. Mọi người đều ngạc nhiên quay sang nhìn cô ta, Dương Tuyết Nhi lại rụt rè cúi đầu xuống, chính dì Lâm đã nói cô ta có thể làm bất cứ điều gì mà cô ta cảm thấy thoải mái.
“Không biết có hợp với khẩu vị của các người không, tôi đã cố ý làm nhiều loại hương vị khác nhau. Nếu như cậu chủ và cô chủ thích cái gì có thể nói cho tôi biết, ngầy mai tôi có thể chuẩn bị sớm hơn” Những lời nói này giống như cô ta mới là chủ nhân của cái nhà này vậy.
Lê Nhật Linh nhàn nhạt nhìn cô ta, sau khi ăn hai miếng cơm thì cô cảm thấy món ăn của Lý Nguyệt làm vẫn ngon hơn một chút. Lâm Quân nâng mắt lên nhìn cô ta một cái, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Dương Tuyết Nhi bỗng nhiên đỏ bừng mặt.
“Đi ra ngoài.”
Dương Tuyết Nhi tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì cơ?”
Ánh mắt Lâm Quân lạnh lùng: “Cút xuống.”
Người giúp việc cũng dám ngồi cùng bàn, cô ta thật sự coi chính mình là bà chủ sao?
Lập tức hai má Dương Tuyết Nhi đỏ bừng, cô ta che mặt chạy về phòng khóc. Lê Nhật Linh ăn được hai hạt cơm, bỗng nhiên cảm thấy không còn ngon miệng nữa. Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt cũng đang nổi nóng vì chuyện của Dương Tuyết Nhi.
Sau khi ăn xong, Hà Dĩ Phong tức giận kéo Lê Minh Nguyệt đi cho hả giận. Ngay khi họ rời đi, Lâm Quân đã ôm Lê Nhật Linh vào lòng như đang ôm một con búp bê sứ bước vào phòng ngủ.
Bàn tay lơ đễnh của anh lướt trên người cô bị cô bắt lấy: “Lâm Quân, hôm nay mẹ anh có ý gì, anh còn không nhìn ra sao?”.
Đừng nói đến chuyện có con, căn bản là Hoàng Ánh không muốn họ ở bên nhau lúc này.
“Suy nghĩ của bà ấy thì đó là của bà ấy,nhưng em không thể nghĩ như vậy”