Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 453



Chương 453: Thích em hay thích vết bớt

Lê Nhật Linh yên lặng tới đáng sợ, cô không có ý định đùa giốn. Cô cũng không hề muốn uy hiếp Lâm Quân, chỉ là bình tĩnh điều kiện trao đối của mình Cô không muốn phá đi đứa nhỏ, nếu như khẳng khẳng muốn bỏ đi đứa nhỏ, cô cũng đồng ý, điều kiện trao đổi là ly hôn.

Lâm Quân sững người, anh ôm lấy bả vai cô, đôi mắt đỏ ngầu: “Chỉ là một đứa bé còn chưa ra đời, nó không quan trọng bằng mạng sống của em. Anh chỉ muốn em bình an, những cái khác anh đều mặc kệ. Đứa bé phải bị phá bỏ, anh cũng sẽ không ly hôn.

“Nhưng đối với em mà nói, đứa nhỏ quan trọng hơn” Lê Nhật Linh nhìn vào mắt anh, nhưng lại không nhìn ra sự ưu tư trong đó.

Dường như, ngay từ lúc bắt đầu đến giờ cũng chưa từng thấy rõ.

“Anh còn có Lâm Niệm Sơ, còn em chỉ có bọn nhỏ này” Cô kéo ta Lâm Quân đặt lên bụng mình.

“Thêm mấy tháng nữa thôi. Anh cũng sẽ cảm nhận được cử động của thai nhi, chờ chúng ra đời sẽ biết được chúng giống anh hay là giống em…

Đây là con của em, em không thể từ bỏ được”

Lâm Quân trầm giọng: “ Nhật Linh, đây là con của chúng ta, để em phá bỏ anh cũng đau lòng lắm. Nhưng mà em buộc phải làm vậy, em nghe rõ.

chưa, tình trạng của em bây giờ không thích hợp để sinh hai đứa bé này, sẽ xảy ra chuyện đó! Em cùng bọn trẻ đều sẽ nguy hiếm”

Lê Nhật Linh mỉm cười: “Vậy nhưng, lúc trước anh sắp xếp để em phẫu thuật, cùng Lâm Niệm Sơ làm kiếm tra tương thích, anh tại sao lại không nghĩ đến chuyện nguy hiểm?”

“Hai tình huống này hoàn toàn không giống nhau”

“Thế nhưng thái độ của anh thì vẫn vậy, anh luôn luôn thay em lựa chọn, còn em chỉ có thể gật đầu”

“Nhật Linh, đứa bé này không thể giữ lại được.”

“Em biết, em chắc chắn không từ chối đâu, nhưng em có một yêu cầu.”

“Anh sẽ không đồng ý ly hôn”

“Anh kiên quyết bao nhiêu, em cũng sẽ kiên quyết bấy nhiêu. Lâm Quân, em muốn ly hôn”

“Tuyệt đối không” Cô nói bất cứ điều gì anh đếu đáp ứng được, chỉ có ly hôn là không thể nào.

Lê Nhật Linh nhìn anh cười: “Em không ép buộc anh, nhưng anh cũng đừng ép em, Lâm Quân nảm tay cô vẫn chưa buông xuống: “Nhật Linh, anh không muốn mất em, con của em cũng là con của anh, anh cũng không đành lòng, mà anh càng muốn em được khỏe mạnh bình an!”

“Lâm Quân, em không muốn tranh cãi với anh, nhưng em thật sự sẽ không khuất phục nữa”

Mặc kệ anh có yêu cô hay không, cô cũng đã đựng sự trói buộc này đủ lảm rồi Thoát khỏi thôi, phá bỏ xiềng xích của cuộc hôn nhân này mới trở về được chính mình như lúc đầu.

Gần đây cô thường hoài niệm về bản thân khi mới trở về nước, cô khi ấy tràn đầy ý chí chiến đấu, nỗ lực chống lại sự bất công.

Chỉ là từ khi ở bên anh, tất cả mọi thứ của mình cô đều giao vào tay anh kiểm soát, cuộc sống của cô từ lâu đã không thuộc về cô nữa rồ “Lâm Quân, gần đây em đã suy nghĩ rất nhiều, em phát hiện ra bản thân ngày càng không giống mình nữa, từ trước tới giờ em chưa bao giờ nghĩ có một ngày em sẽ biến thành bộ dạng như bây giờ” Lê Nhật Linh híp mắt nhìn ra cành cây ngoài sân, cành trơ trụi lá, chỉ có thể đợi mùa xuân nãm sau mới đâm chồi nảy lộc chị “Em không muốn ngày càng tệ thêm như vậy, em muốn tìm lại bản thân mình, anh cũng đâu muốn lại thấy vẻ u oán ngu xuẩn của em đúng không?”

“Em như thế nào thì anh vẫn thích”

“Anh là thích em, hay là thích vết bớt hồng nhạt sau gáy của em?”

Lê Nhật Linh bình tĩnh mở miệng thăm dò, nhìn ánh mắt sóng gió cũng không động của anh, lại cất giấu một cọng rơm cuối cùng – cọng rơm cuối cũng có thế làm gấy lưng lạc đà.

Lâm Quân không biết tại sao Lê Nhật Linh đột nhiên lại hỏi vấn đề này, anh không hề phòng bị, trong lòng toàn nghĩ về chuyện Lê Nhật Linh cùng đứa con, anh không hề chú ý đến vẻ thay đổi của cô, chỉ nói: “Bất kỳ là chỗ nào anh cũng thích hết”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.