Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 46



Chương 46 : Âm mưu năm đó

“Bốp “

Một cái tát như trời giáng, đanh gọn, sắc lạnh.

Lê Hải Thiên nặng nề giáng một cái tát vào mặt cô, Lê Nhật Linh bị đánh đến xiểng niềng đầu óc.

Nếu không phải mẹ cô đau lòng đỡ cô đứng dậy, Lê Nhật Linh căn bản đứng không vững, sẽ trực tiếp ngã xuống đất. Bà mẹ đau lòng ôm Lê Nhật Linh, “Con gái ngốc của mẹ, con cứ nói chuyện đàng hoàng tử tế với ba con, đừng ngang bướng mạnh miệng cãi lại ông ấy, cứ ngoan ngoãn nghe lời, có gì từ từ nói.”

Lê Nhật Linh lấy tay bụm chặt khóe môi, nặng nề gật đầu.

Từ nhỏ đến lớn, cô có lúc nào ngang bướng mạnh miệng cãi lại ba cô?

Lê Hải Thiên còn chưa hết giận, còn muốn đánh tiếp, nhìn thấy vợ mình che chở con gái, liền lôi bà vợ ra, kéo đến bên người con gái nhỏ Lê Nhã Tuyết.

Lê Hải Thiên xỉa vào chóp mũi của cô mắng, “Lê Nhật Linh, mày có đâm đầu vào chỗ chết cũng đừng kéo nhà họ Lê vào mày có biết không hả?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tự dưng ăn một cái tát từ trên trời rơi xuống, nhưng ngay cả bởi vì sao cô còn không biết rõ.

“Tao còn muốn hỏi mày là mày đang làm ra chuyện tốt gì?” Lê Hải Thiênnộ khí xung thiên, nặng nề đập tay thật mạnh lên mặt bàn trà nhỏ, chiếc bàn uống trà nhỏ rung rinh, ly tách trên bàn suýt nữa thì rơi xuống, “Mày rốt cuộc đã làm cái gì, hả, tại sao nhà họ Lâm muốn rút vốn chỉ trong một đêm, Lâm Quân còn nói đồng ý ly hôn với mày?!”

Không biết đã xảy ra cái gì, nhà họ Lâm rút vốn chỉ trong một đêm. Lê Hải Thiên sợ hãi đến nỗi cả đêm không ngủ, nghĩ đủ phương cách liên lạc vớinhà họ Lâm, nhưng phát hiện hai nhà mặc dù là thông gia, nhưng quan hệ không quá thân thiết, nếu như đối phương không muốn cho mình liên lạc được, mình căn bản không cách nào liên lạc được.

Lo lắng căng thẳng suốt một buổi tối, sáng sớm hôm nay Lâm Quân sai người truyền lời tới, nói là chiều theo Lê Nhật Linh, nên hắn đồng ý ly hôn.

Đến lúc này Lê Hải Thiên coi như đã hoàn toàn hiều, vấn đề xảy ra là do con gái lớn của ông.

Ông thiếu chút nữa giận đến ngất xỉu.

“Gả cho Lâm Quân có chỗ nào thiệt thòi cho mày không, Lê Nhật Linh?Mày nói thử tao nghe xem, mày không vừa mắt Lâm Quân, vậy thì mày muốn lấy hạng người gì?” Với địa vị của nhà họ Lâm trong giới thượng lưu, với quyền lực của Lâm Quân, không biết bao nhiêu đàn bà không màng liêm sỉ ngày đêm muốn tiếp cận hắn, cho dù không mơ được hắn cưới vào nhà, chỉ là tình một đêm thôi cũng không thiếu người thèm khát.

Nhưng trên tất cả những người đó, cô đã chiến thắng, thật vất vả mới gả được vào nhà họ Lâm, nhưng không hề biết quý trọng vận may đó.

“Mày có biết vì để cho mày được gả vào nhà họ Lâm, ba mày đã mất bao nhiêu tâm tư không hả? ! Nếu không phải năm đó Nhã Tuyếtcòn quá nhỏ, thà tao để Nhã Tuyết gả cho Lâm Quân, bây giờ cũng không đến nỗitrở thành tình cảnh này.” Nhà họ Lêba năm nay phụ thuộc vào nhà họ Lâmđể sinh tồn, bây giờ đã hoàn toàn trở thành dây leo ký sinh vững chắc, chỉ có dựa vào nhà họ Lâm mới có thể sống sót.

Một khi nhà họ Lâm rút lui, nhà họ Lê căn bản cũng không có đường sống, chỉ có một con đường chết.

“Ba!” Lê Nhật Linh khiếp sợ nhìn Lê Hải Thiên, lời của ông ta là có ý gì?

Chẳng lẽ, năm đó người bỏ thuốc vào rượu cho Lâm Quân, là ba?

Cô trước giờ vẫn luôn nghĩ không ra, ban đầu ba sai cô đến khách sạn Kim Đếđón ba đang say rượu, sau khi đẩy cửa phòng bao ra liền bị Lâm Quân chồm lên đè xuống xâm hại. Rốt cuộc là Lâm Quân nổi điên, hay là mình đi nhầm phòng?

Bởi vì không thể xác định, hơn nữa cô yếu ớt thấp cổ bé họng, lại không dám tùy ý thể hiện quan điểm của mình.

Nhưng hôm nay xem ra, đây căn bản là một cái bẫy mà bađã thiết kế, mưu hại cả Lâm Quân cùng con gái ông ta, cả hai đều chỉ là kẻ bị hại.

Vì cứu nhà họ Lê, ba mượn cớ say rượu để sai mình đi đón về nhà, sau đó đầy mình trên giường Lâm Quân, cuối cùng lấy cớ Lâm Quân xâm hại con gái buộc hai nhà kết hôn nhằm mục đích vực dậy nhà họ Lê đang trên bờ vực sụp đổ.

Tất cả mọi chuyện đều được xâu chuỗi lại, lập tức trở nên hợp lý và hợp lý.

Không trách Lâm Quân vẫn luôn chán ghét mình như vậy, thì ra, thật sự là cô xin lỗi Lâm Quân một tiếng trước đã.

Trong nháy mắt, giống như là bị người khác rút hết sức lực, cô bất lực ngồi trên sofa, đôi mắt rơi lệ chua chát, “Ba, con là con gái ba mà, ba làm như vậy, có bao giờ ba suy nghĩ cân nhắc đến cảm nhận của con chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.