Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 462



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 462: Con chỉ sợ mẹ bị lừa dối

Lâm Quân yêu cầu đối chiếu DNA một lần nữa Mặc dù bác sĩ cảm thấy kỳ lạ nhưng không nói gì Thực ra, Hoàng Ánh đã đối chiếu tóc của Lâm Quân với cậu bé rồi. Nếu không bà chủ sẽ không ngốc như vậy mà ôm một đứa bé không biết từ đâu đến mang về nhà họ Lâm mà nuôi nấng như báu vật.

Lần này lại đặc biệt xét nghiệm máu vì sợ giám định mắu tóc không chính xác?

Chỉ cần lấy từ cùng một người, cho dù là tóc hay là máu thì kết quả giám luôn như nhau Bác sĩ cũng không giải thích nhiều, dù sao làm việc này cũng kiếm được tiền.

Sau khi lấy mẫu máu của đứa bé, lại lấy máu của Lâm Quân, niêm phong cẩn thận.

Lâm Quân sau đó liền đưa Lâm Niệm Sơ đi khám sức khỏe thân thể, khám xong mới đưa Lâm Niệm Sơ về phòng Hoàng Ánh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Lâm Niệm Sơ, đau lòng ôm cậu vào lòng: “Hôm nay Niệm Sơ của chúng ra lấy máu chưa nào? Có đau không?”

“Đau lắm, bị đâm những hai lần” Lâu ngày, Lâm Niệm Sơ đã thân thiết với Hoàng Ánh, cậu nhóc ôm lấy Hoàng Ánh, lợi dụng những ưu thế trời sinh của trẻ con mà làm nũng.

Chỉ là… đâm hai lần?

Hoàng Ánh nghe thấy có gì đó không đúng, nắm lấy cánh Lâm Niệm Sơ xem xét, quả nhiên có hai vết kim tiêm.

Bà nhìn lên khuôn mặt thờ ơ của con trai và hỏi: “Chuyện gì đây?”

Lâm Quân vốn dĩ cũng không muốn giấu diếm bà, nhàn nhạt giải thích: “Lấy mẫu máu để giám định AND ạ”

Hoàng Ánh vừa nghe, người có chút cứng đờ.

Lâm Quân hờ hững đỡ mẹ một cái rồi chậm rãi nói: “Con tin rằng mẹ thật sự là vì nhà họ Lâm, cũng không nỡ để huyết thống của con lưu lạc bên ngoài”

“Vậy tại sao bây giờ con lại đem Niệm Sơ đi đối chiếu ADN?! Con không tin mẹ sao?” Hoàng Ánh sắp khóc đến nơi rồi. Bà hết lòng vì nhà họ Lâm, Lâm Quân, nhưng kết quả lại không được tín nhiệm mà ngã gục.

Lâm Quân nói khác lừa gạt thôi.”

Lâm Thùy Vân có vấn đề, nhưng Lâm Thùy.

Vân đã chết rồi nên cũng không có cách nào tìm manh mối từ cô ta.

Có điều Lâm Niệm Sơ vẫn còn sống, bắt đầu ra tay từ Lâm Niệm Sơ là cách nhanh nhất.

Anh muốn biết kết quả, cũng muốn biết, vấn đề trong chuyện này rốt cuộc là nằm ở đâu.

“Được, nhưng cho dù mẹ có bị lừa thì giám định huyết thống cũng không bao giờ lừa được, “Con chỉ sợ là mẹ bị người mẹ đi tìm báo cáo giám định lấy cho con xem.”

Hoàng Ánh nói xong đang định đi ra ngoài thì Lâm Quân đã nắm lấy cánh tay bà: “Mẹ, lần trước đối chiếu DNA không hề lấy máu của con, mẹ làm như thế nào vậy. Con đã làm như thế nào? Mẹ thực sự chắc chẩn 100% thân phận của Lâm Niệm Sơ không có vấn đề gì sao? “

“Mẹ nghĩ con điên rồi, bởi vì tủy của con của Lê Nhật Linh không tương thích với Niệm Sơ mà con nghỉ ngờ thân thế của Niệm Sơ sao?” Hoàng Ánh tức giận nhảy dựng lên.

“Lâm Niệm Sơ có vấn đề không, con không biết, nhưng Lâm Thùy Vân có vấn đề. Trong thẻ của cô ta có nguồn tiền không rõ nguồn gốc chuyển vào, nhưng cô ta đã chết, con không còn cách nào điều tra kỹ hơn mà Lâm Niệm Sơ vần còn sống, con phải tìm hiếu rõ ràng. Nếu nó là con của con, con sẽ nhận, nhưng nếu nó không phải…

Những lời còn lại, Lâm Quân còn chưa nói hết, nhưng trong lòng Hoàng Ánh đã run lên Nếu không phải thì bà đã tạo nghiệp lớn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.