Chương 465: Vừa mở miệng đã đoán trúng
Bất kể anh làm chuyện gì hay nói điều gì dường như tất cả đều sai.
Lâm Quân đứng dậy bỏ lại Lê Nhật Linh chuẩn bị bước ra ngoài Cô nhìn vẻ mặt tràn ngập lửa giận của anh không khỏi lên tiếng: “Lâm Quân liệu anh có cho rằng em không biết nặng nhẹ hay không?”
Mặc dù đó là một lời châm chọc nhưng cô lại nói ra vô cùng thản nhiên như thể một cơn gió thoáng qua rồi lập tức biến mất.
Anh dừng bước và nhìn cô với ánh mắt nặng nề và sâu thẳm: “Rõ ràng là em biết anh chỉ đối tốt với một mình em”
Anh chỉ là sợ cô lại bị thương hay gặp sự cố ngoài ý muốn một lần nữa. Nếu anh không quan tâm đến cô thì đã mặc kệ không thèm hỏi cũng như quan tâm đến.
“Nhưng anh vấn luôn dùng bốn chữ vì tốt cho em này để trói buộc cuộc sống của em” Lê Nhật Linh đếm tỉ mi từng tội của anh: “Ngay từ đầu anh đã lừa dối em, cho dù sau này đã ở bên nhau anh vẫn luôn cho rằng là vì tốt cho em nên mới tiếp tục giấu diểm mọi thứ. Em tưởng rẳng anh có thể không màng tất cả để cứu em thì anh sẽ không.
giấu em bất cứ điều gì nữa, nhưng vẫn nói dối em về chuyện của Lâm Niệm Sơ như cũ”
“Anh cho rắng làm như thế là vì tốt cho em nhưng em lại không cảm thấy thế, em chỉ thấy mệt mỏi mà thôi” Lê Nhật Linh bình tĩnh và mạnh mẽ phản bác lại: “Đi đâu hay làm việc gì, đó đều là tự do của em. Tuy bây giờ em vẫn là vợ anh nhưng không có nghĩa anh có thể kiểm soát cuộc.
sống của em”
“Huống chỉ em rất nhanh sẽ không phải là vợ anh nữa, em muốn ly hôn và đó không phải chỉ là lời nói chơi thôi đâu”
Lâm Quân bị cô chọc giận đến mức đóng sâm cửa bỏ đi.
Cô cụp mắt nhìn xuống bụng của mình mà vẫn vô cùng bình tĩnh: “Đừng sợ, cha không có nổi giận với các con đâu mà chỉ là đang nói lời tạm biệt với các con mà thôi”
Khi trở về từ nước Pháp cô đã đồng anh nhưng cô cũng đã chuẩn bị bất cứ lúc nào.
Bây giờ cũng vẫn chưa muộn để nhìn rõ mọi việc.
“Con yêu là các con đã giúp mẹ tìm lại được.
bên sàng rời đi chính bản thân mình, mẹ rất yêu các con”
Trong lòng Lê Nhật Linh cảm thấy đau nhói nhưng trên khuôn mặt lại không có bất cứ cảm xúc gì Lê Minh Nguyệt cảm thấy gần đây thái độ của Lê Nhật Linh rất kỳ lạ, dường như không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng của cô ấy thay đổi.
Ví dụ như khi cô ấy cãi nhau với Lâm Quân hay như khi tham gia các khóa học giáo dục tiền sản có người cố ý đến gây sự.
Người phụ nữ vác chiếc bụng to đi đến bên cạnh cô và cười ha ha: “Bà chủ Nhật Linh thật là lâu lắm rồi không gặp, tôi đã quen với việc cô và tổng giám đốc Quân hai ba ngày lại lên trang nhất, nhưng mấy tháng nay cô lại đột nhiên biến mất không có tin tức gì thế, ai không biết còn tưởng rằng cô đã ly hôn với tổng giám đốc Quân rồi kia kìa”
Việc Lê Nhật Linh năm viện vần luôn được nhà họ Lâm giấu kín, mà sự tồn tại của đứa bé.
Lâm Niệm Sơ kia sớm cũng bị phong tỏa tin tức.
Ngoại trừ những người thân thiết ra thì người ngoài không biết được Những người biết được chuyện này cũng không dám nói ra, dù sao cũng không thể đắc tội với nhà họ Lâm được.
Lê Nhật Linh ngước mắt nhìn thoáng qua rồi bình tĩnh gọi tên của cô ta: “Tần San San”
Tần San San giả bộ ngạc nhiên: “Người ta thường nói quý nhân thường hay quên, vậy mà cô vẫn còn nhớ tới tên của tôi, xem ra cô sẽ rất nhanh không giữ nổi một tiếng quý nhân này rồi.”
Cô không khỏi bật cười, trước kia bị người khiêu khích như vậy chắc chn cô sẽ cảm thấy tức giận.
Nhưng gần đây trải qua quá nhiều chuyện như vậy cô chỉ cảm thấy loại người này thật sự vô cùng bưồn cười.
Dáng vẻ của họ trông giống như những vai hề nhảy nhớt, không muốn thấy người khác được sống tốt.
Mà cô nhớ đến cái tên Tân San San này cũng là vì chiếc miệng của cô ta còn độc hơn cả miệng qua.
Lần trước khi vừa mới về nước, trong bữa tiệc tối của nhà họ Lâm, người mà vừa mở miệng đã đoán trúng chính là cái cô Tân San San đang đứng trước mắt này.
Cô ta đã nói rằng: “Kể từ khi kết hôn vẫn luôn ly thân sống hai nơi, Lê Nhật Linh chẳng qua chỉ treo danh nghĩa bà chủ Nhật Linh mà thôi. Nếu thật sự nói ra, nói không chừng tổng giám đốc Quân cũng không nhớ nổi dáng vẻ của cô ta là gi”