Chương 514: Lời nói dối
Bà thở dài nhẹ nhõm, nói: “Con cũng nhìn thấy đấy, trong phòng giữ ấm có nhiều lồng giữ ấm như vậy, mà lồng giữ ấm còn đặt ở cao như vậy, Niệm Sơ cho dù có đi vào phòng giữ ấm cũng không thể chạm vào đứa trẻ, căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì”
Đội trưởng đội bảo vệ an ninh cũng gật đầu phụ họa, nói: “Đúng vậy, vị trí đặt lồng giữ ấm cao như vậy, người lớn như chúng ta mới có thể chạm đến, cậu chủ Sơ còn nhỏ như vậy, không thể chạm vào được”
Toàn thân của Lâm Quân vẫn đang tản ra khí lạnh, con của anh chết, nhưng lại không tìm được một chứng bệnh nào cả.
Nếu như không phải Lâm Niệm Sơ giết đứa tr.
Như vậy chẳng lẽ thật sự do thân thể đứa trẻ mới sinh quá yếu ớt mà chết sao?
Anh không tin lý do này, mà cũng chỉ có Lâm Niệm Sơ đi vào phòng giữ ẩm.
Anh âm u đi về phía Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ bị doạ đến nỗi khóc lớn, mà Hoàng Ánh thực sự sợ con trai mình sẽ ra tay giết chết cháu trai mình, vội vàng đi lên che chở, tách hai người ra.
“Quân! Con tỉnh táo một chút đi! Đứa trẻ mất đi tất cả chúng ta đều rất đau lòng, nhưng con đừng quên, Niệm Sơ cũng là con của con mà!
Con không thể vì một đứa trẻ chết yểu mà muốn kéo Niệm Sơ chôn cùng!”
“Mẹ, nó vốn dĩ không phải…” Lâm Quân tức giận hét lớn, âm thanh của anh trầm thấp mà đau khổ.
Nhưng lời còn chưa dứt, các bác sĩ đã vội vã chạy tới “Chủ tịch Quân, cô chủ đã tỉnh, cô ấy la hét muốn nhìn cậu chủ nhỏ, chúng tôi không thể khống chế được, nếu muốn tiêm gây mê thì cần một lượng lớn, tiếp tục tiêm gây mê cho cô chủ sao ạ?”
Bác sĩ cũng chưa nói rằng, tình trạng thần kinh của cô chủ đang rất không ổn định, vừa nấy đã tiêm thuốc gây mê với liều lượng lớn gấp đôi rồi.
Nếu như bây giờ lại muốn dùng gây mê, khẳng định còn phải tăng thêm liều lượng.
Loại thuốc gây mê này, thỉnh thoảng dùng một hai lần thì không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh não, cho nên vấn đề này cần phải hỏi ý kiến rõ ràng.
Lâm Quân cũng không thể lo đến việc khác nữa, lập tức vội vàng chạy theo bác sĩ: “Tuyệt đối không thế để vết mổ của cô ấy lại bị rách nữa”
Đôi mắt Lê Nhật Linh đỏ bừng, rõ ràng thân thể cô suy yếu đến như vậy, nhưng đến bốn y tá cũng không thế khống chế được cô.
Nhìn thấy Lâm Quân đi đến, cô lập tức oà khóc: “Con của em đâu? Con của em đâu? Tại sao bọn họ không nói chuyện với em? Không nói cho em nghe về tình hình của con? Rốt cuộc con của em sao rồi….”
‘Vết mổ trên người cô lại bắt đầu thấm máu ra bên ngoài, nhóm máu của Lê Nhật Linh rất đặc biệt, thân thể cô lại yếu ớt, thực sự không thể chịu được nếu bị chảy máu như này.
Mắt Lâm Quân đỏ bừng, anh đi đến, ôm cô thật chặt, để bác sĩ tiêm thuốc gây mê cho cô.
Khoảnh khắc cây kim đâm xuống, Lê Nhật Linh bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn anh.
Lâm Quân hôn lấy môi của cô, nhưng nước mắt lại chảy xuống môi hai người, không phân biệt được là nước mắt của anh, hay của cô.
Anh thực sự không dám tưởng tượng, Lê Nhật Linh có sống nổi không khi biết đứa trẻ đã chết yếu.
Đôi mắt xinh đẹp của cô phản chiếu gương mặt đau khổ của anh.
Anh nghẹn ngào, vuốt ve mặt của cô, lẩm bẩm nói: “Đứa trẻ không có việc gì cả… Con của chúng ta rất tốt, không xảy ra việc gì cả…”
Lê Nhật Linh còn không có hoàn toàn mất đi ý thức, anh biết cô có thể nghe thấy lời anh nói.
“Con của chúng ta rất tốt, con không có việc gì đâu….” Anh ôm lấy thân thể cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.
Ở giữa hai cánh môi là nước mắt, mặn chát.
Anh nói: “Em ngủ một giấc thật tốt, khi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi..”
Ánh mắt của cô dân mềm mại hơn, nằm trong ngực anh thiếp đi, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ Đến khi cô hoàn toàn ngủ say, lúc này Lâm Quân mới buông cô nằm xuống, đắp lại chăn cẩn thận, đi ra ngoài.
Hoàng Ánh còn đang chờ ở bên ngoài, trong ngực bà còn ôm Lâm Niệm Sơ.
Nhìn thấy con trai mình còn đang khóc, bà cảm thấy có chút lạ lâm.