Chương 573: Cha và bố giống nhau mà
Có đôi khi, Lê Nhật Linh cảnh thấy ghen tuông với cảm tình giữa Trần Hi Tuấn và Hạ Ly.
“Dép nhỏ đâu rồi? Sao Hạ Ly lại đi chân không như thế?”
“Hạ Ly chuẩn bị đi ngủ cho nên không mang”
Nhóc con còn chuẩn bị đầy đủ lý do.
Lê Nhật Linh thở dài, cô nhặt đôi dép rơi trên đất rồi giúp cô bé mang lại, nhưng cô bé bị Trần Hi Tuấn ôm nên không mang được.
Trần Hi Tuấn đành để Hạ Ly xuống đất để cô bé mang dép vào: “Bố dẫn con về phòng nghe kế chuyện nhé, sau đó đi ngủ có được không?”
“Dạ được ạ!” Cô bé phấn khởi đáp, bàn tay mềm nhũn nằm chặt mấy ngón tay của Trần Hi Tuấn, ngẩng đầu lên chuẩn bị bước về phòng.
Rốt cuộc Lâm Quân không nhịn được nữa, ba người này thân thuộc đến mức ngay cả động tác và ngôn ngữ trao đổi với nhau cũng vô cùng tự nhiên. Ba năm qua bọn họ luôn ở cùng nhau, hơn nữa còn giúp đỡ và là chỗ dựa tin cậy của nhau nữa.
Hạ Ly là con gái anh, vậy mà lại kêu Trần Hi Tuấn bắng bố.
“Đứng lại!” Lâm Quân trầm giọng nói.
Trần Hi Tuấn nghe vậy thì chỉ khựng lại một chút chứ không dừng bước, thấy vậy thì anh bước nhanh qua, ngăn cản đường đi của Trần Hi Tuấn và Hạ Ly lại.
Hai mắt Hạ Ly sáng rực lên, cô bé cười tủm tìm nhìn Lâm Quân, không cảm thấy sợ chút nào hết: “Chú ơi!”
Lâm Quân nhịn không được gọi tên cô bé: “Hạ Ly”
Cô bé càng vui mừng hơn, đôi mắt tròn cười đến mức cong thành hình mặt trăng: “Chú ơi, rốt cuộc chú cũng gọi tên Hạ Ly rồi, cháu tên là Hạ Ly, không phải Hủ Hủ đâu nha”
Lâm Quân hết sức căng thẳng, anh muốn cười với con gái mình một cái, nhưng lại cười không nổi Rõ ràng Hạ Ly là con gái anh, vậy mà lại gọi Trần Hi Tuấn là bố, còn gọi anh là… chú nữa chứ.
Anh hẳng giọng, nhìn chăm chú vào đứa bé trước mặt: “Hạ Ly, cha là cha của con”
Tâm trạng của Hạ Ly cũng không kích động, cô bé bụm má suy tư một chốc rồi mới cất giọng non nớt: “Cha và bố giống nhau mà, Hạ Ly có bố Trần Hi Tuấn lớn lên cùng Hạ Ly, còn có một người cha có quan hệ huyết thống với Hạ Ly nữa đấy, cháu biết hết”
Lâm Quân bồng ngẩng đầu lên nhìn chấm chằm Lê Nhật Linh: “Em dạy con bé như vậy à?”
Một người bố Trần Hi Tuấn cùng lớn lên với cô bé, còn anh thì chỉ là quan hệ máu mủ mà thôi.
Ngực Lê Nhật Linh nhói lên: “Không phải.. Là Trần Hi Lam đã dạy Hạ Ly, cô chỉ chưa kịp giải thích cho con bé mà thôi. Hạ Ly còn quá nhỏ, không thể tiếp thu được nhiều tin tức như vậy.
“Lê Nhật Linh, em giỏi thật!” Lâm Quân nghiến răng nghiến lợi, anh tuyệt đối không ngờ mình đợi ba năm sẽ được kết quả như bây giờ.
Lê Nhật Linh không muốn cãi nhau với anh trước mặt con gái, rồi thốt ra những lời không dễ nghe kia. Cô liếc mắt nhìn Hạ Ly, sau đó bảo Trần Hi Tuấn mang cô bé về phòng ngủ, rồi mới quay sang hỏi Lâm Quân: “Anh muốn nói với tôi cái gì?
Anh đã không muốn đi thì chúng ta ra ngoài rồi nói”
Lâm Quân không đồng ý với cô, anh cười lạnh cản Trần Hi Tuấn lại, không cho cô bé biến mất.
Trước mặt mình.
Bồng nhiên anh không muốn nói cho Lê Nhật Linh biết chuyện của Lâm Niệm Sơ, anh giận quá hóa cười nhìn Lê Nhật Linh, lại chỉ vào Trần Hi Tuấn đang nắm tay Hạ Ly nãy giờ, lạnh giọng chất: vấn: “Em dạy cho con gái chúng ta như thế, bảo con bé gọi người khác là cha suốt ba năm qua sao?”
Lê Nhật Linh giật mình, đúng là cô đã xử lý không thỏa đáng chuyện này. Cô đã cố gắng uốn nản cách gọi của Hạ Ly, thế nhưng đôi khi cô bé hỏi quá nhiều, đến mức cô không thể ứng đối được.
Thấy cô im lặng không nói gì, lòng Lâm Quân dần dần nguội lạnh.