Chương 717: Tăng ca cùng anh
“Lúc trước Hà Dĩ Phong đã nói gì với anh đó?”
Lê Nhật Linh đột nhiên tò mò với những lời mà má Trương nói với cô vào ban ngày.
“Lúc trước cái gì? Có phải Hà Dĩ Phong lại nói bậy bạ gì đó với em nữa hay không?” Lâm Quân ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đôi khi Hà Dĩ Phong cũng không đáng tin một chút nào cả, miệng giống như chạy xe lửa, anh thật sự sợ vào lúc nào đó anh ta lại nói gì đó với Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh nhướn mày: “Lúc trước có phải anh đã làm chuyện gì sai trái rồi hay không? Sao lại phản ứng ghê như vậy?”
Lâm Quân đột nhiên bị lời nói của Lê Nhật Linh làm cho nghẹn, anh ho khan vài tiếng: “Làm sao có thể chứ? Anh chỉ lo lẳng em sẽ bị Hà Dĩ Phong lừa thôi: Lê Nhật Linh lắc đầu: “Vậy thì lại không phải, là má Trương. Bà ấy nói với em rất nhiều chuyện lúc trước của anh, sau khi em đi”
Tay của Lâm Quân hơi dừng một chút, thân thể rố ràng anh hơi cứng đờ. Anh chưa từng đề cập với bất kỳ người nào về đoạn thời gian đã qua kia, bao gồm cả Lê Nhật Linh, bởi vì đoạn thời gian sau khi cô đi rồi kia, đại khái là lúc khó khăn nhất trong cuộc đời này của anh.
Nhưng anh chính là Lâm Quân, anh sẽ không vạch vết thương của chính mình ra khoe với người khác, anh sẽ chỉ yên lặng liếm vết thương ở trong góc.
Anh ở trước mặt mọi người, hẳn là vĩnh viễn đều là bộ dạng mạnh mẽ không sợ hãi “Đều đã qua rồi” Lâm Quân nói bâng quơ nhẹ nhàng, cũng khôi phục lại thái độ như bình thường, thoạt nhìn mặt ngoài thật đúng là một bộ đáng thờ ơ lạnh nhạt “Sau này em đừng rời xa anh nữa là được rồi”
Lâm Quân lại nói thêm một câu, lại cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không ra lời Lê Nhật Linh không hiểu sao lại có chút đau lòng. Cô đi đến phía sau Lâm Quân rồi ôm lấy cổ anh, đầu hơi hạ xuống đặt bên tai anh: “Em biết, sau này em sẽ không thế nữa’“
Trong lòng Lâm Quân dâng lên vài phần lo lắng, nhưng anh vẫn hờ hững như trước, cũng vô.
tâm vô tư mà ăn cơm, ôm Lê Nhật Linh ngồi lên trên đùi mình, nhướn mày nhìn cô: “Sẽ không cái di “Sẽ không không nói tiếng nào mà chạy mất nữa: “Em còn muốn chạy một lần nữa sao?” Con ngươi Lâm Quân thâm thúy, mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn chäm chằm vào mặt của cô, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lê Nhật Linh vội vã lắc đầu, nhẹ nhàng mổ một cái lên môi Lâm Quân, giọng nói ôn nhu: “Sẽ không có nữa’“
“Thật không?” Lâm Quân híp mắt, tâm trạng Vui sướng. Tuy anh không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Lê Nhật Linh nghe lời như vậy, nhưng bộ dáng ngoan ngoãn tựa như một con mèo nhỏ của cô, ngược lại khiến cho trái tim của anh ngứa ngáy.
“Thật mà’“
Lê Nhật Linh lại khẳng định thêm một lần, suy nghĩ lại cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, cô vặn ngón tay: “Nhưng thứ nhất, sau này anh không được lừa em bất kỳ việc gì nữa, thứ hai, không được…”
“Ù” Lâm Quân buồn cười lên tiếng.
“Vậy em về nhà trước đây, ở nhà chờ anh” Lê Nhật Linh đứng dậy lôi khăn quàng cổ của mình ra, muốn rời khỏi phòng làm việc, để anh làm việc cho tốt nhưng lại bị bàn tay to của Lâm Quân kéo lại, cô ngã ngồi trên đùi anh.
Đầu anh gác lên bả vai cô, hơi thở gấp gáp phả lên người cô, giọng điệu cũng hơi làm nũng: “Không còn bao nhiêu nữa, em ở lại với anh đi. Em xem một mình anh ở chỗ này tăng ca đáng thương biết bao nhiêu, đợi lát nữa chúng ta có thế cùng nhau về nhà”
Lê Nhật Linh khế thở dài, có chút mềm lòng, cô đồng ý: “Được”
Cô thật sự là không có chút biện pháp nào với sự làm nũng ngẫu nhiên của Lâm Quân.